"Anh ba, anh sao vậy, có lợi mà không chiếm?" Tuyết Hoa kề sát vào tai anh ấy thì thầm.
Từ Hiếu Minh hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Vu Văn Quân: "Anh Văn Quân, người nhà anh nhiều, anh cầm những con cá này về đi, bọn em lấy một con này là được rồi.”
Tuyết Hoa nghe xong lời này, nghĩ đến nhà anh Văn Quân quả thật cũng không ít người, trên mặt cô bé mang theo một tia nhu thuận: "Anh Văn Quân, anh cầm về đi.”
Vu Văn Quân thấy thái độ của hai người kiên định, gật gật đầu.
Cũng không thể cầm bằng tay mấy con cá cùng lúc, Vu Văn Quân trực tiếp cởϊ áσ ra.
"Ah, sao anh lại cởϊ qυầи áo." Tuyết Hoa nói xong vội vàng che mắt, ánh mắt lại lén liếc nhìn vóc người của Vu Văn Quân.
Dáng người cao to, da màu đồng, bây giờ cởϊ áσ ra, toàn bộ cơ bắp lập tức lộ ra trước mắt.
Hơn nữa đôi mắt ngũ quan đường nét rõ ràng mà thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng có chút gợi cảm thoáng qua, Tuyết Hoa nhìn đến trực tiếp ngây dại.
Từ Hiếu Minh nhìn cơ bắp của Vu Văn Quân cũng có chút hâm mộ, len lén sờ bụng mình một cái, nhẹ nhàng thở dài.
"Em gái, mau trở về thôi, có lẽ mẹ chúng ta đang nóng lòng chờ đó.”
Từ Hiếu Minh nói xong liền kéo Tuyết Hoa muốn rời đi.
Tuyết Hoa còn chưa nhìn đủ đã bị Từ Hiếu Minh kéo đi rồi.
Mãi cho tới khi về đến nhà, cô bé lườm Từ Hiếu Minh một cái liền trở về phòng thay quần áo.
Từ Hiếu Minh gãi gãi đầu, không rõ lại chọc con bé này cái gì.
Vu Tình nhìn hai người ướt sũng trở về, vội vàng bảo Lý Mai vào phòng bếp nấu canh gừng.
"Các con đã đi đâu vậy, sao lại lâu như thế?" Vu Tình buồn bực hỏi.
Từ Hiếu Minh chỉ chỉ con cá trên mặt đất: "Chúng con ra bờ sông bắt cá.”
"Là con bắt sao?" Vu Tình hỏi.
Từ Hiếu Minh cười hắc hắc: "Văn Quân bắt ạ.”
Vu Tình gật đầu, nghĩ đến Vu Văn Quân ánh mắt cô sáng lên vài phần, hôm sau cô phải đến nhà mẹ đẻ hỏi thăm về thằng nhóc này mới được.
Tuyết Hoa tắm rửa, thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng.
Nhìn Vu Tình có chút chột dạ: "Mẹ.”
"Ừm, mau ăn cơm đi." Vu Tình tức giận nói.
Tuyết Hoa ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn, ăn từng miếng cơm miếng canh một.
Ăn cơm xong cô bé liền đi rửa chén, Vu Tình gọi cô bé lại: "Con vào phòng với mẹ một lát.”
Tuyết Hoa cúi đầu, đi theo Vu Tình vào phòng.
Đến phòng, Vu Tình đóng cửa lại, chỉ chỉ mép giường bên cạnh, ý bảo Tuyết Hoa ngồi.
Lúc này cô mới chậm rãi mở miệng nói: "Con đi tìm Từ Xuân Mai sao?”
"Không ạ." Tuyết Hoa lắc đầu.
Vu Tình cười ra tiếng: "Vậy con đã đi đâu, mẹ còn tưởng là con đi tìm Từ Xuân Mai tính sổ.”
"Con không dám đi." Tuyết Hoa nói xong thì bĩu môi, trong ánh mắt tất cả đều là không nỡ: "Con cảm thấy chị Xuân Mai cũng rất tốt với con, con không muốn mất đi người bạn này.”
Từ Tuyết Hoa từ nhỏ đã được nuông chiều, ở nhà cũng được cưng chiều hết mực, các cô gái trong thôn đều chán ghét cô bé, cảm thấy cô bé làm việc rất yếu ớt, cũng có thể là trong lòng ghen tị, những người này bắt đầu cô lập Tuyết Hoa.
Có thể nói Từ Xuân Mai là người bạn duy nhất của Tuyết Hoa, cô ta không ghét bỏ Tuyết Hoa yếu đuối, thỉnh thoảng còn nói giúp cô bé.
Vu Tình thở dài, cô biết một người cô độc cũng không dễ chịu gì, nhưng bạn bè phải đúng là bạn bè, cô ta tính kế bạn bè như vậy thì sao làm bạn được nữa.
"Tuyết Hoa, con nghĩ Xuân Mai là bạn của con, nhưng liệu con bé ấy có coi con là bạn không?”
Tuyết Hoa lắc đầu, bây giờ cô bé cũng có một chút bối rối: "Con không biết.”
"Con có biết bạn bè là gì không?”
"Bạn bè là lúc con mê mang, sẽ đưa tay kéo con ra khỏi khốn cảnh, bạn bè là khi ở cùng nhau sẽ rất thoải mái, hạnh phúc và thanh thản. Các con có tâm sự gì cũng có thể nói cho nhau nghe, giúp đỡ nhau, khuyên bảo nhau, chứ không phải lợi dụng con như Từ Xuân Mai.”
“Con còn nhỏ, chờ sau khi con đi học sẽ quen biết nhiều bạn bè hơn, nói không chừng chị em tốt của con còn đang ở chỗ đó chờ con đến tìm cô ấy đó. Có đôi khi có một người bạn không tốt còn không bằng không có bạn, con cũng không muốn luôn bị Từ Xuân Mai tính kế đúng không?” Vu Tình nhìn cô bé nói.
Cuối cùng cũng chỉ là một cô gái nhỏ, bị Vu Tình nói vài câu nước mắt đã ào ào chảy xuống.
"Mẹ, con biết rồi, chờ con đi học chắc chắn sẽ có bạn mới, nói không chừng còn tốt hơn chị Xuân Mai, con sẽ không làm bạn với chị Xuân Mai nữa.”
"Không phải nói không chừng, mà là chắc chắn, hiện tại chỉ là con đang gặp nhầm bạn mà thôi." Vu Tình lau nước mắt cho cô bé, ôm chặt người vào trong lòng: "Hiện tại mẹ cũng có thể là bạn của con. Anh cả, chị dâu cả, anh hai, anh ba đều là bạn của con.”
Tuyết Hoa nằm sấp trong ngực cô gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, ngày mai con sẽ đi tìm chị Xuân Mai đòi lại tiền.”
Vu Tình vỗ vỗ lưng cô bé nói: "Mẹ đi với con.”
Mẹ của Từ Xuân Mai cũng không phải dễ chọc, tiền ăn vào bụng chỉ sợ không dễ lấy lại được, cô đi theo sẽ yên tâm hơn.
"Trương Kế Đông thì sao?" Vu Tình nghĩ đến chuyện này lập tức hỏi.
Tuyết Hoa lắc đầu nói: "Con không thích anh ấy nữa, bây giờ con chỉ muốn học hành thật giỏi thôi." Mẹ cô bé nói rất đúng, bây giờ cô bé còn nhỏ, không thể yêu sớm được.
Hơn nữa anh Kế Đông cũng đã yêu chị Lan Trân, nếu cô bé còn thích anh Kế Đông, dùng lời người trong thành nói thì cô bé chính là tiểu tam.
Đó cũng không phải là thứ tốt, cô bé cũng không muốn làm loại người đó.
Vu Tình lại an ủi cô nhóc, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị đưa cô nhóc ra khỏi phòng.
Cô dẫn Tuyết Hoa vừa mở cửa phòng ra, đột nhiên lại có mấy cái đầu vọt tới.
Từ Hiếu Nhân nghe lén bị bắt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn hai người: "Mẹ, Từ Xuân Mai bắt nạt em gái của con sao. Ngày mai con cũng muốn đi với mẹ, ngược lại con muốn xem xem con nhóc kia giỏi đến mức nào mà dám bắt nạt em gái của con, con nhất định phải thu thập con nhóc đó một trận.”
Từ Hiếu Minh cũng tức giận bất bình: "Mẹ, con cũng đi, con nhất định phải đánh chết con nhóc kia, dám bắt nạt em gái của con, con thấy lá gan của nó quá lớn rồi.”
Tuyết Hoa nghe thấy lời của hai anh trai, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô bé khẽ bĩu môi, ủy khuất lau lau nước mắt: "Anh hai, anh ba, các anh thật tốt với em.”
Từ Hiếu Minh bất thình lình thấy em gái như vậy, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Em là em gái của anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai.”
"Được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai còn đến nhà Từ Xuân Mai tính sổ.”
Vu Tình nói xong ngáp một cái.
Từ Hiếu Nhân thấy thế dẫn em trai lập tức trở về phòng.
Tuyết Hoa cũng trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mai đi làm, Vu Tình định buổi trưa mới đi, bằng không sẽ làm chậm trễ thời gian làm việc.
Nhưng không đợi đến giữa trưa, Vu Tuệ Mẫn một tay cầm đế giày, một tay cầm kim châm đến nhà Vu Tình.
Hai mắt sáng lấp lánh tới tìm cô: "Vu Tình, xảy ra chuyện lớn rồi!”
"Chuyện gì vậy ạ?" Vu Tình ra khỏi phòng tò mò hỏi.
Vu Tuệ Mẫn vẻ mặt thần bí, nhìn Vu Tình sốt ruột thúc giục, cô ấy không thừa nước đυ.c thả câu nói: "Em có biết Từ Lan Trân không? Trong thôn đều nói là con bé đó đi bán thân. Sau đó không biết chuyện gì xảy ra, nói là Từ Xuân Mai bịa đặt, còn không phải là cả nhà bên cạnh nhà em đến nhà Từ Xuân Mai tìm cô ta tính sổ sao.”