Một thân ảnh đi ra, cầm một chiếc ô che lêи đỉиɦ đầu Tuyết Hoa, không cảm nhận được giọt mưa, Tuyết Hoa nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô bé lau nước mắt kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Anh Văn Quân, sao anh lại ở đây?”
Vu Văn Quân thấy cô bé khóc thương tâm như vậy, tim đều tan nát: "Anh lên núi đi dạo một vòng, làm sao vậy, sao em khóc?”
Nói xong anh ấy lấy khăn giấy ra đưa cho Tuyết Hoa: "Lau nước mắt đi.”
Tuyết Hoa thút thịt nấc một cái, nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, ôm đầu gối ngồi trên mỏm đá nhìn nước sông.
"Anh Văn Quân, anh có thích cô gái nào không?”
Vu Văn Quân không nghĩ tới đột nhiên cô bé lại hỏi như vậy, anh ấy mím chặt môi, thân thể lập tức căng thẳng, sắc mặt mất tự nhiên nói: "Có.”
"Có sao?" Tuyết Hoa kinh ngạc, không để ý đến khóc nữa, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vu Văn Quân: "Vậy cô ấy có thích anh không?”
Vu Văn Quân lắc đầu.
Tuyết Hoa cho rằng anh ấy bị từ chối, trong nháy mắt có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, nhìn Vu Văn Quân khuyên nhủ: "Anh Văn Quân, anh đừng khó chịu, anh ưu tú như vậy, chắc chắn là có rất nhiều cô gái thích anh.”
Cho dù bị người mình thích từ chối cũng không cần khó chịu, câu cuối cùng cô bé không đành lòng nói ra, cô bé sợ đả kích đến Vu Văn Quân.
"Vậy em có thích không?" Vu Văn Quân ma xui quỷ khiến đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Hai người đứng dưới ô trong mưa đều sửng sốt.
Vu Văn Quân ý thức được mình nói sai, lập tức mở đầu: "Anh đùa thôi!”
Tuyết Hoa cũng có chút xấu hổ, nhìn Vu Văn Quân ở một bên, nếu bây giờ cô không có người mình thích, có lẽ thật sự sẽ thích anh Văn Quân.
"Ồ, đó có phải là cá không?" Tuyết Hoa nhìn bờ sông đột nhiên nổi lên bọt nước, ngay lập tức hét lên trong sự ngạc nhiên.
Vu Văn Quân nhìn theo hướng ngón tay cô bé, thật đúng là nhìn thấy một con cá to đang ngoi trên mặt nước.
Anh ấy đưa chiếc ô cho Tuyết Hoa, xắn quần lên rồi nhảy xuống nước.
"Anh Văn Quân, anh mau lên đi." Mặt Tuyết Hoa lập tức trắng bệch, nhớ tới lần trước Hà Diệp bị rơi xuống nước, cô bé cầm ô vội vàng chạy về phía bờ sông.
Vu Văn Quân bơi nổi lên mặt nước, cười nhìn Tuyết Hoa: "Không sao, nước không sâu, anh còn biết bơi, em chờ đó, hôm nay có không ít cá đâu.”
Trước trời mưa cũng không phải là không có cá, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá như bây giờ .
Vu Văn Quân nói xong trực tiếp biến mất ở trong nước.
Tuyết Hoa đứng trên bờ sông vẫn có chút lo lắng, duỗi đầu nhìn chằm chằm hồ nước thật kỹ.
Chỉ chốc lát sau Vu Văn Quân đã ném một con cá lớn nặng hai cân rưỡi lên.
"Tránh ra, đừng để đập vào người em.”
Tuyết Hoa liên tục né tránh, một tiếng bịch, một con cá lớn nặng hai cân rưỡi bị ném ngất trên bờ sông.
Cô bé thích ăn cá nhất, hiện giờ nhìn thấy cá trong lòng đều nghĩ đến sẽ ăn con cá này thế nào.
Vu Văn Quân lại biến mất trên sông, chỉ chốc lát sau lại ném một con cá lên.
Từ Hiếu Minh bên này gấp muốn chết, chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng của em gái đâu, hiện giờ trời còn đang mưa, con bé này có thể chạy đi đâu chứ.
Anh ấy đã tìm khắp thôn rồi, chỉ còn lại phía sau núi, nhưng con bé kia không có lá gan lớn đi vào trong núi sâu một mình như vậy, hơn nữa bây giờ trời cũng có chút tối tăm.
Có điều Từ Hiếu Minh nghĩ như thế, nhưng vẫn đi về phía sau núi, vừa mới đi đến sau núi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cười đùa giỡn của em gái.
Lần này Từ Hiếu Minh vui vẻ, nghe theo giọng nói chạy tới: "Em gái.”
Đợi đến khi thấy rõ bóng dáng của Tuyết Hoa, Từ Hiếu Minh ngây ngẩn cả người, có chút sợ hãi đi tới, cẩn thận nhìn chung quanh không có một bóng người nào khác.
Từ Hiếu Minh không bình tĩnh, cố nén sợ hãi hỏi: "Em gái, em ở đây làm gì vậy, em đang nói chuyện với ai thế?”
Không phải là cha anh ấy chứ? Từ Hiếu Minh có chút khẩn trương, không ít người trong thôn đều nói cha anh ấy vẫn chưa đi, vẫn còn ở bên cạnh chăm sóc bọn họ.
"Em với anh Văn Quân á!" Tuyết Hoa cười nói, chỉ chỉ con cá trên mặt đất: "Nhìn kìa, đều là anh Văn Quân bắt đó.”
Từ Hiếu Minh có chút không tin: "Văn Quân đâu?” Anh ấy không thấy đâu.
"Anh ấy ở dưới sông." Tuyết Hoa chỉ vào mặt sông.
Tuyết Hoa dứt lời, Vu Văn Quân từ dưới sông lao lên, trong tay cầm một con cá lớn trực tiếp ném lên bờ.
"Hiếu Minh, em cũng tới rồi à." Vu Văn Quân hô một tiếng.
Từ Hiếu Minh nhìn một con cá lớn trên mặt đất vẻ mặt kích động: "Thật thật sự có cá sao, anh Văn Quân, anh chờ một chút, em cũng muốn bắt.”
Nói xong anh ấy cởϊ áσ ra, trực tiếp chạy về phía bờ sông.
Trời mưa, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, sắc trời có chút tối, Từ Hiếu Minh lại chạy nhanh, không đề phòng đến dưới chân còn có một con cá, trực tiếp một cước dẫm lên con cá.
Trượt thẳng về phía Tuyết Hoa.
"Anh ba cẩn thận." Tuyết Hoa nhìn lòng bàn chân Từ Hiếu Minh hô một tiếng, liền nhìn thấy Từ Hiếu Minh lao về phía mình.
Một tiếng nước bắn tung tóe, Tuyết Hoa đã bị Từ Hiếu Minh đυ.ng xuống sông, cô bé không biết bơi, vỗ vỗ cánh tay sốt ruột hô to: "Cứu mạng, cứu mạng, anh Văn Quân cứu em.”
Nước bị đánh vào miệng Tuyết Hoa, một hồi cô bé đã uống vài ngụm nước sông, thân thể dần dần không còn khí lực, người dần chìm xuống nước.
Tuyết Hoa hoảng sợ trừng mắt, đột nhiên một đôi tay từ sau lưng ôm lấy cô bé.
"Anh Văn Quân." Tuyết Hoa vẻ mặt kinh hỉ, giữ chặt cánh tay Vu Văn Quân trực tiếp xoay người nhào vào trong ngực anh ấy, hai tay ôm chặt lấy cổ Vu Văn Quân, hai chân bám vào bên hông, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hô: "Anh Văn Quân.”
Vu Văn Quân bị cô bé ôm gắt gao, hai chân cô bé này còn không thành thật kẹp lấy eo anh, quần áo hai người bị nước sông làm ướt, thân thể kề sát vào nhau, cổ họng anh ấy lăn lộn lên xuống, giọng nói trầm thấp đáp lại một tiếng: "Ừm.”
"Em gái, em không sao chứ." Từ Hiếu Minh từ trên mặt đất đứng lên, sốt ruột hô một tiếng.
"Không sao đâu." Vu Văn Quân nhìn cô gái trong ngực, ánh mắt tối tăm không rõ đáp lại một tiếng, sau đó ôm cô bé lên bờ.
Vu Văn Quân ôm Tuyết Hoa lên bờ, hai người lấy tư thế quỷ dị xuất hiện trước mắt Từ Hiếu Minh.
Trong bóng đêm, vẻ mặt Từ Hiếu Minh trong nháy mắt trở nên hôi thối: "Em gái, em còn không mau xuống.”
Tuyết Hoa phản ứng lại trong nháy mắt sắc mặt bạo hồng, trực tiếp từ trên người Vu Văn Quân nhảy xuống, nhìn anh ấy ngượng ngùng: "Cảm ơn anh Văn Quân.”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Vu Văn Quân vang lên: "Không có gì, sắc trời tối rồi, chúng ta trở về thôi, ngày mai lại đến bắt cá.”
Tuyết Hoa vội vàng gật đầu: "Anh ba, chúng ta trở về đi, em hơi lạnh rồi.”
"Được." Từ Hiếu Minh hừ một tiếng, nhặt một con cá lớn nhất ở bên bờ ôm vào trong ngực.
Vu Văn Quân tự nhận mình đuối lý, nhưng cái này cũng không trách anh ấy mà, là Hiếu Minh đυ.ng phải Tuyết Hoa, anh ấy cũng không muốn vậy.
"Tuyết Hoa, còn mấy con cá này nhà anh ăn cũng không hết, em cầm thêm mấy con đi.”
Ánh mắt Tuyết Hoa sáng lên, nhìn con cá lớn trên mặt đất chỉ huy: "Anh ba, ôm thêm một con nữa đi ạ.”
Từ Hiếu Minh không muốn, có loại cảm giác đang bán em gái đi, anh ấy quật cường đứng tại chỗ: "Không cần, em muốn ăn thì ngày mai anh ba bắt cho em.”