Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 129

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Lý Mai thì khác, người thành thật tâm lại thiện lương, học cái gì cũng không sợ chịu khổ, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc.

"Ra hậu viện nói đi.” Nhâm Tường Quý mở miệng nói.

Vu Tình cùng Lý Mai đi theo ông ấy đến hậu viện, hành lễ bái sư, Lý Mai sau này chính là đồ đệ của Nhâm Tường Quý.

Ba người vui mừng rời khỏi phòng liền nhìn thấy Hàn Vạn Trung đang trốn trong phòng bếp.

Lý Mai lập tức có chút xấu hổ.

Trên mặt Nhâm Tường Quý hiện lên một tia băng giá: "Không cần để ý đến cậu ta, sau này thế nào thì thế đó.”

"Được rồi, mọi người làm việc trước đi, tôi về nhà đây." Thứ hai chính là ngày khai giảng của Hiếu Minh và Tuyết Hoa rồi, cô phải nhanh chóng trở về thu dọn đồ đạc cho hai đứa này.

Lúc Vu Tình về đến nhà, Từ Xuân Mai cũng ở nhà cô.

Nhìn thấy cô nhóc này, Vu Tình liền nghĩ đến chuyện buổi chiều ngồi xe bò, cô nhóc này tâm tư quá nặng, Tuyết Hoa nhà cô đơn thuần, chơi với cô nhóc này, cô thật sự là có chút lo lắng.

"Thím về rồi ạ." Từ Xuân Mai thấy Vu Tình trở về vội vàng đứng dậy, liếc mắt nhìn Tuyết Hoa cười nói: "Vậy chị về trước đây, hôm khác lại đến tìm em.”

Nói xong lời này Từ Xuân Mai liền vội vàng rời đi, cô ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần bị thím Vu nhìn chằm chằm, không hiểu sao cô ta sẽ hoảng hốt.

Cô ta giống như một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa ban ngày bị thím Vu nhìn thấy rõ ràng.

"Tuyết Hoa, Xuân Mai tới tìm con làm gì vậy?" Vu Tình tò mò.

Ánh mắt Tuyết Hoa lập tức né tránh, có chút chột dạ nhìn Vu Tình: "Mẹ, chị Xuân Mai đến đây nói chuyện phiếm với con thôi.”

"Tuyết Hoa, nhìn vào mắt mẹ thành thật mà nói." Vu Tình nhìn chăm chú vào cô bé, biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc.

Tuyết Hoa bị Vu Tình nhìn chằm chằm, trong lòng càng hoảng hốt, chỉ chốc lát sau liền không nhịn được nói hết toàn bộ sự thật ra: "Mẹ, chị Xuân Mai đến tìm con có chút việc.”

"Có việc gì vậy?" Vu Tình hỏi.

Vẻ mặt Tuyết Hoa có chút mất tự nhiên, ánh mắt lóe lên nhìn Vu Tình: "Mẹ, chị Xuân Mai đến tìm con nói chuyện về anh Kế Đông.”

Trong lòng Vu Tình lộp bộp một tiếng: "Trương Kế Đông, con bé tìm con nói về Trương Kế Đông làm gì? Không phải là con thích Trương Kế Đông đấy chứ?”

Mặt Tuyết Hoa lập tức đỏ bừng: "Mẹ, vâng ạ.”

Lòng Vu Tình trong nháy mắt lạnh hơn phân nửa, chẳng lẽ tất cả đều phải dựa theo cốt truyện trong sách mà đi sao?

Không thể, nếu cô xuyên không tới chắc chắn là có nguyên nhân, cô không thể để cho cả nhà họ Từ làm bia đỡ đạn được.

Vu Tình nhìn Tuyết Hoa với vẻ mặt nghiêm túc: "Tuyết Hoa, có phải con đã quên mẹ đã nói gì với con không?”

"Mẹ, con biết, phải học tập thật tốt." Tuyết Hoa buồn rầu nói, nhưng chị Xuân Mai nói nếu bây giờ cô bé không nắm chắc cơ hội, lỡ như anh Kế Đông thích người khác thì phải làm sao.

"Bây giờ con phải lấy việc học làm trọng, còn có Trương Kế Đông không hợp với con đâu!" Vu Tình nhàn nhạt nói.

Tuyết Hoa lập tức nóng nảy, ngón tay nắm lấy góc áo khẩn trương nhìn Vu Tình: "Mẹ, vì sao anh Kế Đông không hợp với con, chị Xuân Mai nói chỉ có con mới có thể xứng đôi với Trương Kế Đông thôi.”

Lại là Từ Xuân Mai, hiện tại Vu Tình nghe thấy cái tên này lại thấy phiền lòng.

Rốt cuộc Từ Xuân Mai này nói lung tung cái gì với con gái của cô vậy.

Lúc trước cô còn tưởng Tuyết Hoa thích thằng nhóc Văn Quân kia, không nghĩ tới vẫn là Trương Kế Đông, đây chính là người của nữ chính đó.

Hơn nữa cho dù không có nữ chính, Trương Kế Đông cũng không phải người tốt.

Cậu ta một chân đạp hai thuyền!

Trong nháy mắt Vu Tình bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Tuyết Hoa hỏi: "Từ Tuyết Hoa, con ngồi xuống cho mẹ, mẹ hỏi con một chuyện?”

"Chuyện gì vậy ạ." Tuyết Hoa vẻ mặt không phục.

"Con nói thật với mẹ đi, có phải con lén đưa tiền cho Từ Xuân Mai, sau đó để cô ta đi đưa cho Trương Kế Đông không?”

"Không ạ." Tuyết Hoa vội vàng phủ nhận, vẻ mặt bối rối lại phản bội cô bé.

Vu Tình hừ lạnh một tiếng, quả thật không tin: "Con thích Trương Kế Đông, con biết cậu ta cũng thích con sao?”

"Thích ạ." Tuyết Hoa nâng cằm lên, mặt mày mang theo chút kiêu ngạo, chị Xuân Mai đã nói anh Kế Đông có hứng thú với mình, bằng không sẽ không nhận tiền mà cô bé đưa.

Ánh mắt Vu Tinh tối sầm lại, lập tức có chút sầu khổ: "Con hỏi Trương Kế Đông chưa?”

"Cái đó thì chưa ạ.”

"Chưa mà con cứ xác nhận cậu ta thích con như vậy sao?”

"Chị Xuân Mai nói vậy." Tuyết Hoa nói.

Vu Tình trực tiếp nổi giận: "Từ Xuân Mai nói gì con cũng tin sao, lỡ như là con bé lừa con thì phải làm sao.”

Tuyết Hoa lập tức lắc đầu: "Không thể, hai bọn con chơi rất thân với nhau, chị ấy sẽ không lừa con đâu.”

"Con bé không thể lừa con sao, Từ Lan Trân đã ở cùng một chỗ với Trương Kế Đông rồi, con nói với mẹ là cậu ta thích con, Từ Tuyết Hoa, sao mẹ lại sinh ra một đứa ngốc như con chứ." Vu Tình cơ hồ là rống lên.

Từ Lan Trân đi ngang qua cửa nhà Vu Tình vừa vặn nghe thấy lời này, cô ta dừng bước, lông mày nhíu lại, đứng ở cửa lớn nhìn Vu Tình trong sân tò mò hỏi: "Thím, thím đang nói đến cháu và Kế Đông sao?”

Vu Tình nghe vậy nhìn về phía Từ Lan Trân ngoài cửa, không nghĩ tới cô ta lại nghe thấy, trực tiếp gật đầu nói: "Đúng, thím nghe nói cháu và Kế Đông đã yêu nhau. Hai người các cháu thật đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”

Từ Lan Trân ngại ngùng cười: "Thật sao thím?”

"Thật." Vu Tình chân thành nói.

Từ Lan Trân cười hắc hắc, trong nháy mắt cảm thấy thím cũng không tệ lắm, chỉ đáng tiếc là không phải mẹ cô ta: "Cảm ơn thím đã khen ngợi ạ.”

"Chị Lan Trân, chị và anh Kế Đông đang yêu nhau sao?" Tuyết Hoa có chút không tin, run rẩy ngón tay hỏi.

Từ Lan Trân thản nhiên cười gật đầu: "Đúng vậy, bọn chị cũng mới yêu nhau thôi.”

Tuyết Hoa lập tức không bình tĩnh, trực tiếp đứng lên: "Không thể, chị Xuân Mai nói anh Kế Đông thích em, sao lại là chị?”

Từ Lan Trân cau mày cùng một chỗ, rất nhanh đã khôi phục lại sự bình thản: "A! Em nói là Từ Xuân Mai à. Chị nghe Kế Đông nói, mấy ngày nay Xuân Mai cho anh ấy không ít tiền, nhưng Kế Đông đã trả lại tiền cho Xuân Mai rồi. Về phần em nói Kế Đông thích em, Tuyết Hoa, em vẫn là một đứa nhỏ, biết cái gì là thích không?”

Tuy rằng lời này của Từ Lan Trân khó nghe, mang theo chút ý tứ trào phúng, nhưng Vu Tình lại muốn cảm ơn cô ta đã nói ra những lời này.

Con bé chết tiệt này bị người ta che đầu còn không biết cái gì.

Từ Lan Trân nói xong liền trở về nhà.

Để lại Tuyết Hoa choáng váng đứng tại chỗ: "Không thể nào, chị Xuân Mai không nói chuyện này với con, con muốn đi tìm chị ấy hỏi cho rõ ràng.”

Tuyết Hoa nói xong liền chạy ra ngoài, vừa vặn đυ.ng phải Từ Hiếu Minh đang đi làm về: "Con bé chết tiệt này, mày vội vàng đi đầu thai đấy à!"

"Hiếu Minh, mau đuổi theo em gái con, đừng để nó xảy ra chuyện gì." Vu Tình nhìn người chạy ra ngoài có chút lo lắng.

Từ Hiếu Minh vừa nghe lời mẹ anh ta nói, vội vàng đuổi theo.

Tuyết Hoa không chạy xa, cũng không đến nhà Từ Xuân Mai, một mình chạy đến bờ sông nhỏ phía sau núi.

Tìm một cái ao đá, cô bé tâm loạn như ma ngồi trên cột đá, một mình ôm đầu thất thanh khóc rống lên.

Có lẽ thời tiết này giống như tâm tình của Tuyết Hoa, nước mắt cô bé vừa rơi xuống, bầu trời trong nháy mắt mây đen dày đặc, chỉ chốc lát sau đã rơi xuống vài giọt mưa.

Tuyết Hoa cảm nhận được tiếng khóc của giọt mưa càng lúc càng lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »