Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 128

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi trưa có trò khôi hài này, Cố Tuệ Nương có tâm tư muốn hỏi vay tiền Vu Tình cũng phải dừng lại, ăn cơm trưa xong, Từ Thừa Dũng vội vàng dẫn theo cô ta trở về nhà.

Vu Tình cõng sọt đi lên núi một chuyến, tùy tiện đi dạo một vòng, cô mua một con gà mái và một con vịt từ Thương Thành xuống núi.

Ăn cơm trưa xong, Vu Tình mang theo gà vịt đến cổng thôn rồi ngồi lên xe bò.

Vừa lên xe, Vu Tình đã nhìn thấy hai người không muốn nhìn thấy.

Tô Hoa và Mã Thải Lan cũng nhìn thấy Vu Tình, hai người bắt đầu một xướng một hòa: "Chị dâu, sao đột nhiên chị lại mua xe bò vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Tô Hoa lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý: "Aiya, còn không phải là Lan Trân nhà tôi có bản lĩnh sao, tìm được một công việc ở trên thị trấn, còn không phải là vì hiếu kính tôi và cha nó nên mua một chiếc xe bò à.”

Mã Thải Lan vẻ mặt hâm mộ, sao công việc này lại dễ tìm như vậy, đầu tiên là nhà Vu Tình tìm được, nhà Tô Hoa cũng tìm được, sao các cô lại xui xẻo như vậy chứ.

"Chị dâu, Lan Trân thật hiếu thuận, vừa đi làm đã mua xe cho gia đình rồi. Không giống như một số gia đình, đi làm đã bao lâu rồi nhưng không có gì để mang về hiếu kính.”

"Đó là Lan Trân nhà chúng tôi có bản lĩnh và hiếu thuận." Trên mặt Tô Hoa tất cả đều là nụ cười, trong lòng quả thực muốn vui vẻ nở hoa.

Một số người tò mò: "Tô Hoa, con gái cô làm công việc gì vậy, đi bao lâu rồi mà đã được phát tiền lương thế? Không phải ở đơn vị một tháng phát lương một lần sao? Sao con gái của cô lại được phát nhanh như vậy?”

"Đúng vậy, chị dâu, con gái của chị lên thị trấn, chạy xa như vậy là làm công việc gì?”

Mọi người nhao nhao ném ánh mắt tò mò về phía Tô Hoa.

Ngay cả Mã Thải Lan cũng rất tò mò.

Đúng vậy, sao làm một ngày đã được phát lương rồi.

Tô Hoa lập tức xấu hổ, cô ta không biết công việc gì mà phát lương theo ngày cả.

Ngay lúc Tô Hoa đang khó xử, Từ Xuân Mai ngồi ở một góc mở miệng nói: "Bác gái, không phải là Lan Trân đi làm cái kia chứ?”

Tô Hoa vẻ mặt kỳ quái: "Cái gì?”

"Đúng vậy, cái gì vậy?" Mọi người vẻ mặt tò mò.

Từ Xuân Mai lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không chịu nói chuyện.

Lần này mọi người đều nóng nảy.

"Xuân Mai sao cháu chỉ nói một nửa vậy, mau chóng nói cho mọi người biết đi.”

"Cháu, cháu cũng không xác định được có phải hay không, lúc trước cháu nghe người trong trấn nói, thị trấn có một loại công việc nhận lương theo ngày, có điều chắc chắn là chị Lan Trân sẽ không làm công việc này đâu ạ." Ánh mắt trong suốt của Từ Xuân Mai nhìn mọi người.

Lập tức chọc cho mọi người càng ngứa ngáy.

Vu Tình nhìn Từ Xuân Mai sắc mặt lập tức trầm xuống, nếu như cô đoán không sai, tiếp theo cô gái này sẽ nói là gái đứng đường.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Vu Tình, dưới lời thúc giục của mọi người, Từ Xuân Mai ấp úng mở miệng nói: "Chính là ở bên cạnh đàn ông.”

"Cái gì? Ở bên cạnh đàn ông?" Mã Thải Lan kinh hô một tiếng, rất nhanh trên mặt tất cả đều là vẻ cười nhạo.

Tô Hoa trực tiếp xù lông, đưa tay đánh về phía Từ Xuân Mai: "Con nhóc ti tiện này, mày ít nói bậy bạ hủy hoại thanh danh của con gái tao đi. Còn nhỏ tuổi không lo học cho tốt, ngay cả những chuyện này cũng biết, tao nghĩ mày cũng đi làm rồi đúng không.”

Từ Xuân Mai không nghĩ tới chuyện này lại kéo lên người mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Cháu không có, cháu cũng chỉ là nghe nói vậy thôi. Bác gái Tô, cháu cũng không nói chị Lan Trân sẽ đi làm cái này mà, chỉ là suy đoán thôi, bác phản ứng như vậy làm gì ạ!”

"Đúng vậy, chị dâu, bộ dáng này của chị nhìn qua giống như chột dạ vậy đó?" Mã Thải Lan trên mặt rất bình thản, trong lòng lại vui vẻ nở hoa.

Tô Hoa tức muốn chết, vốn cô ta muốn khoe khoang một chút để chọc tức Vu Tình, ai biết người ta không tức giận, ngược lại mình lại gậy ông đập lưng ông.

Đều trách con nhóc chết tiệt Từ Xuân Mai kia, há to cái miệng rách cái gì cũng nói bậy được.

"Tôi không có, Lan Trân nhà chúng tôi ngay thẳng, chuyện chưa từng làm chúng tôi sẽ không thừa nhận đâu." Tô Hoa thở phì phò nói.

Mã Thải Lan cười hắc hắc: "Chị dâu, vậy chị nói xem Lan Trân đang làm gì vậy?”

Tô Hoa ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tôi nói các cô nghe xong không được nói cho người khác biết.”

Mọi người bị thái độ nghiêm túc này của cô ta hù dọa, trong nháy mắt ngồi thẳng người dựng thẳng lỗ tai: "Chị dâu nói đi, chúng tôi sẽ không đi nói bậy đâu.”

"Lan Trân nhà chúng tôi là đi thu mua đồ giúp một ông chủ, cũng không khác gì việc Vu Tình làm lắm, thu mua một vài thứ rồi bán cho ông chủ." Tô Hoa nói xong nhìn về phía Vu Tình.

Vu Tình sửng sốt, nhìn mọi người vội vàng nói: "Tôi không biết gì cả.”

"Vu Tình, cô cũng thu mua rau để kiếm tiền như vậy sao? Cô cũng được nhận lương theo ngày à?" Mã Thải Lan tò mò hỏi.

Vu Tình lười phản ứng với cô ta, nhưng không nói những người còn lại sẽ trông mong nhìn mình, cô kiên trì gật gật đầu, vừa vặn coi như là vì cuộc sống làm ăn không cần phải giấu diếm sau này.

"Cũng kiếm được chút tiền, có điều tôi nhận lương theo tháng." Chuyện một ngày nhận lương một lần thì để cho mấy người Tô Hoa tự đi giải thích đi.

"Tô Hoa, cô không thành thật rồi, tôi đã nói là làm gì có chuyện một ngày đã được nhận lương rồi chứ." Một người phụ nữ hừ một tiếng bất mãn nói.

Tô Hoa nóng nảy: "Vu Tình, sao không phải là trả lương theo ngày, không phải công việc của cô cũng không khác gì của con gái tôi sao!”

Ánh mắt Từ Xuân Mai lóe lên: "Bác gái, không phải chị Lan Trân đầu cơ tích trữ đấy chứ?”

"Mày nói bậy, Lan Trân nhà chúng tao không vậy đâu." Tô Hoa nói xong ánh mắt hơi né tránh.

Từ Xuân Mai lập tức biết chuyện gì xảy ra, trong lòng mừng thầm.

Tô Hoa nhìn xe đến trấn, lập tức nhảy xuống xe chạy về phía hợp tác xã Cung - Tiêu.

Vu Tình cũng đi đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua một ít hoa quả, cầm gà vịt còn có thịt đóng hộp lần trước Tôn Hoài Anh cho đi về phía tiệm cơm.

Lý Mai vừa bận rộn xong đang chuẩn bị ăn cơm thì nhìn thấy mẹ chồng, lập tức vui vẻ chạy tới: "Mẹ, mẹ tới rồi ạ.”

"Ừm, con bái sư phụ mà không có gì thì sao được, hành lễ bái sư chưa?" Vu Tình hỏi.

Lý Mai lắc đầu: "Chưa ạ, buổi sáng bận rộn lắm ạ. Con cảm thấy tiệm cơm của chúng ta nên tuyển thêm người, sáng nay chị Phượng Lan và chị gái chị ấy bận rộn chết đi được.”

Vu Tình nghe xong lời này ghi nhớ trong lòng, sau đó cầm đồ đi tìm Nhâm Tường Quý.

“Sư phụ Nhâm, con dâu tôi nói anh muốn nhận con bé làm đồ đệ, tôi đây không có thứ gì tốt, anh cầm lấy những thứ này đi!" Vu Tình nói xong đem trái cây cùng gà mái còn có vịt và thịt đóng hộp đưa cho Nhâm Tường Quý.

Hàn Vạn Trung ở một bên cả kinh đến không khép miệng lại được, anh ta đã cầu Nhâm Tường Quý cũng phải nửa năm rồi, ông ấy sống chết không thu nhận mình.

Lý Mai này mới tới được bao lâu mà ông ấy đã thu nhận cô ấy làm đồ đệ rồi.

Trước kia anh ta cảm thấy sư phụ Nhâm giữ mình thanh cao, hiện tại xem ra cũng chỉ là một người nịnh nọt.

Không phải là vì lấy lòng bà chủ sao, cho nên nhận con dâu của bà chủ làm đồ đệ.

Càng nghĩ Hàn Vạn Trung càng tức giận, ánh mắt độc ác như rắn nhìn thoáng qua Nhâm Tường Quý, anh ta xoay người ra khỏi phòng bếp.

Nhâm Tường Quý nhận lấy đồ cười nói: "Tôi cũng cảm thấy Lý Mai có tài nấu nướng nên tôi mới muốn nhận con bé làm đồ đệ.”

Ông ấy sợ Vu Tình cũng hiểu lầm nên giải thích một câu.

Mặc dù Nhâm Tường Quý ông có chút lợi thế, nhưng cũng có điểm mấu chốt, thu nhận đồ đệ chỉ thu nhận người có năng khiếu làm đầu bếp thôi.

Không phải ông ấy không muốn thu nhận Hàn Vạn Trung, chỉ là thằng nhóc này không thật lòng muốn học tập.

Lúc trước ông ấy muốn thằng nhóc kia luyện tập kỹ thuật xắt rau, liền động tâm tư muốn thu nhận đồ đệ, nhưng thằng nhóc kia không biết đủ, không cảm thấy ngay cả xắt rau cậu ta cũng không có bản lĩnh, còn bảo ông ấy lừa gạt người khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »