Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Thừa Dũng dẫn theo vợ thở phì phò đi đến nhà cũ.

Hai người vừa dừng xe lại, Tôn Tố Phân đã tinh mắt nhìn thấy hai người, sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống: "Anh cả, chị dâu cả, sao hai người lại tới đây?”

Hiện tại Cố Tuệ Nương đang rất tức giận, cảm thấy ai nói chuyện cũng không đúng, bắt được người liền giận cá chém thớt: "Sao vậy, tôi còn không thể tới đây sao? Đây cũng là nhà của tôi, tôi đến còn cần bảo à.”

"Ai tới?" Giọng nói của bà cụ Từ truyền đến.

Cố Tuệ Nương vặn vẹo vòng eo lập tức nở nụ cười tiến vào trong sân.

Để lại Tôn Tố Phân một hơi nghẹn ở trong ngực: "Thích đến thì đến, đồ thần kinh.”

"Cha mẹ, hôm nay con và Thừa Dũng được nghỉ nên trở về thăm hai người một lát." Cố Tuệ Nương nói xong nhìn thoáng qua chồng mình, bảo anh ta nhanh chóng lấy hoa quả đã mua ra.

Từ Thừa Dũng cầm một chút hoa quả đặt lên trên bàn, âm dương quái khí mở miệng nói: "Cha mẹ, con và Tuệ Nương không có bản lĩnh như em dâu hai. Không thể lấy thịt hiếu kính cha mẹ được, chỉ có thể lấy chút hoa quả, cha mẹ cũng đừng ghét bỏ.”

Bà cụ Từ vội vàng lắc đầu, con trai có thể hiếu kính là bà ấy đã thỏa mãn lắm rồi, nói cái gì mà ghét bỏ chứ.

"Ôi, con và Tuệ Nương có thể đến thăm mẹ và cha của con, cha mẹ đã rất vui rồi, mau vào nhà ngồi đi, chờ cha và em ba của con trở về, mẹ sẽ bảo bọn họ làm thịt cho các con một con gà mái già bồi bổ thân thể.”

Từ Thừa Dũng lập tức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương hề hề: "Mẹ, gà mái già trong nhà giữ lại để đẻ trứng đi ạ, không cần thịt đâu, con nghe nói mấy ngày trước không phải em dâu hai bắt được mấy con lợn rừng sao? Có còn thịt hay không ạ, con và Tuệ Nương ở trên trấn lần nào cũng không tranh được thịt, cũng đã gần một năm rồi chúng con chưa ăn thịt lợn lần nào.”

Cố Tuệ Nương ở một bên chen vài giọt nước mắt vào, khóe mắt phiếm hồng: "Mẹ, cuộc sống của con và Thừa Dũng cũng không dễ dàng gì, tuy nói hai chúng con đều có công việc. Nhưng chi tiêu trên trấn đắt đỏ, Hiếu Sinh vẫn còn đi học, học phí và phí mua đồ dùng học tập, chúng con ăn gì uống gì cũng đều phải mua, aiya!”

"Yo, anh cả chị cả lại về bán thê thảm đấy à?" Giọng nói trêu chọc của Từ Thừa Đức vang lên.

Ông cụ Từ đen mặt đi vào trong sân, nhìn Từ Thừa Dũng đáy mắt tất cả đều là thất vọng.

"Thừa Dũng, con ở trên trấn đã trải qua thê thảm sao?”

Từ Thừa Dũng sửng sốt, không nhận ra được ý tứ của cha anh ta.

Cố Tuệ Nương lau nước mắt khóe mắt: "Cha, còn không phải sao, cuộc sống của chúng con rất khổ sở!”

"Khổ đâu, khổ mà các con chạy đến tiệm cơm quốc doanh ăn uống à?" Ông cụ Từ tức giận đến lông mày đều dựng thẳng lên.

Sắc mặt Từ Thừa Dũng trắng bệch, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, biết ngay là thằng nhóc tϊиɧ ŧяùиɠ lên não Từ Hiếu Nhân kia sẽ trở về cáo trạng mà.

“Cha, không phải đâu, lần đó là do Hiếu Sinh thi được thành tích tốt, không phải là chúng con muốn thưởng cho đứa nhỏ một chút sao!”

Ông cụ Từ hừ lạnh một tiếng, rửa tay ngồi lên trên ghế, lấy một điếu thuốc ra kẹp ở trong tay.

Từ Thừa Dũng thấy thế vội vàng lấy diêm ra châm cho ông cụ Từ.

Ông cụ Từ hít một hơi, phun ra một vòng khói hỏi: "Con tới có chuyện gì? Nói mau.”

"Cha, con chỉ đến thăm cha mẹ thôi." Trái tim Từ Thừa Dũng lập tức níu lại với nhau, cảm giác giống như có cái gì đó đã thay đổi.

Ông cụ Từ cau mày nhìn con trai: "Có chuyện gì nói mau.”

Ông ấy không có thời gian rảnh để ngồi xem đứa con trai bất hiếu này diễn kịch.

Bà cụ Từ có chút đau lòng cho con trai, tức giận trừng mắt nhìn chồng mình một cái: "Ông làm cái gì vậy? Không phải là Thừa Dũng nhớ chúng ta nên đến thăm chúng ta sao.”

"Đúng vậy ạ, con đến thăm cha mẹ mà." Từ Thừa Dũng vội vàng nói.

Cố Tuệ Nương thấy chồng mình không nói chính sự, gấp đến độ muốn chết.

Ông cụ Từ là một người thông minh, nhìn con dâu cả hỏi: "Thừa Dũng không nói thì con nói xem nào.”

Từ Thừa Dũng lập tức trừng mắt nhìn Cố Tuệ Nương, lúc này cũng không thể nói chuyện này, không thấy hiện tại cha anh ta đang có ý kiến với anh ta sao.

Lúc này mới bao lâu không gặp mà cha anh ta đã toàn tâm toàn ý để tâm đến nhà em hai rồi.

Nếu như vừa rồi nói chuyện kia, có lẽ cha anh ta còn muốn mắng anh ta một trận.

Hiện tại Cố Tuệ Nương bất chấp nhiều như vậy, nếu như Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học, lỡ như học giỏi hơn Hiếu Sinh thì phải làm sao, đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta ư.

Tuyệt đối không thể để hai người này đi học.

Nhìn ông cụ Từ Cố Tuệ Nương vẻ mặt thâm minh đại nghĩa: "Cha, con nghe nói Hiếu Minh và Tuyết Hoa sắp đi học đúng không ạ?”

Ông cụ Từ không rõ cô ta hỏi cái này làm gì, hồ nghi gật đầu.

Cố Tuệ Nương gấp đến độ vỗ tay: "Cha, đi học không phải là chuyện nhỏ, phải có cơ sở, Hiếu Minh và Tuyết Hoa đã không đi học lâu như vậy rồi, lỡ như không theo kịp thì phải làm sao. Đó chẳng phải là lãng phí tiền bạc à?”

Ông cụ Từ híp mắt nhìn về phía Cố Tuệ Nương.

"Cha, sao vậy, con nói không đúng sao?" Cố Tuệ Nương cảm nhận được trong sân một mảnh yên tĩnh, vội vàng ngậm miệng lại.

Bị ánh mắt sắc bén của ông cụ Từ nhìn, Cố Tuệ Nương lập tức có chút chột dạ.

"Con tiếp tục." Ông cụ Từ bình thản nói.

Cố Tuệ Nương tiếp tục nói: "Cha, người nông thôn chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, một mình em dâu hai lại chăm sóc nhiều con cái như vậy. Mỗi một xu này đều phải tiết kiệm, con nghĩ Hiếu Minh và Tuyết Hoa không thích hợp đi học đâu.”

Cố Tuệ Nương nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên.

Ông cụ Từ nghe thấy cô ta không nói nữa, trực tiếp ném điếu thuốc trong tay xuống đất, sau đó dùng chân dùng sức giẫm lên, đen mặt nhìn Từ Thừa Dũng: "Thừa Dũng, đây cũng là ý của con sao?”

"Không phải ý của con, con không có ý này." Từ Thừa Dũng vội vàng lắc đầu, xong đời, cha anh ta tức giận rồi.

"Thừa Dũng, sao có thể nói là không phải ý của anh, đây không phải là ý của hai chúng ta sao? Em hai đã không còn nữa, anh chính là bác cả của Hiếu Minh, chúng ta phải trợ giúp em hai dạy dỗ Hiếu Minh chứ?” Cố Tuệ Nương chính sắc nói.

Từ Thừa Dũng hung tợn trừng mắt nhìn cô ta một cái, giận dữ mắng: "Câm miệng lại.”

Sao vợ anh ta lại ngu xuẩn như vậy, em hai anh ta đã chết, cha mẹ anh ta còn ở đây, dù sao cũng không tới phiên anh ta quản giáo.

Hơn nữa sắc mặt cha anh ta cũng không thích hợp, người phụ nữ này lại không nhìn ra.

Cố Tuệ Nương bị Từ Thừa Dũng rống lên, lập tức ủy khuất nhìn ông cụ Từ: "Cha mẹ, con đây cũng là có ý tốt thôi ạ!”

"Chị câm miệng lại, ý tốt, tôi thấy là chị ước gì Hiếu Minh và Tuyết Hoa đều không đi học, vừa vặn chị có thể đè đầu em dâu hai của chị đúng không?" Ông cụ Từ tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Tim bà cụ Từ đập mạnh.

"Vợ thằng cả, con có ý này sao?”

Vẻ mặt Cố Tuệ Nương chột dạ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chồng mình.

Làm sao bà cụ Từ còn không rõ chuyện gì xảy ra, thở dài một hơi xoay người trở về phòng.

Từ Thừa Dũng thấy bà cụ Từ muốn đi, lập tức nóng nảy, đưa tay kéo cánh tay bà cụ Từ: "Mẹ, không phải như vậy đâu ạ, con không có ý này, tất cả đều là ý của Tuệ Nương.”

Cố Tuệ Nương vừa định phản bác, nhưng rất nhanh liền ngậm miệng lại, nhìn bà cụ Từ không cam lòng nói: "Mẹ, đây đúng là suy nghĩ của con, không liên quan gì đến Thừa Dũng.”

Bà cụ Từ chậm chạp một chút, nhìn về phía ông cụ Từ.

Ông cụ Từ gõ bàn mở miệng nói: “Vợ thằng cả, tôi mặc kệ là suy nghĩ của ai, Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học, đây là chuyện của nhà thằng hai, tôi mặc kệ, hai người cũng đừng hòng quản.”

"Con không quản." Cố Tuệ Nương vội vàng tỏ thái độ nói.

Từ Thừa Dũng cũng gật đầu: "Cha, con biết rồi ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »