Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 126

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nếu con cảm thấy chuyện này không tốt, con có thể nói ra để mọi người cùng nhau thương lượng, nhưng con cũng phải có chính kiến của mình, cũng không thể một mực nghe theo người khác được, đã biết chưa?”

"Mẹ, con biết rồi ạ." Lý Mai vội vàng đáp.

Vu Tình lại nhìn về phía những người khác nói: "Các con cũng vậy, có thể tìm mẹ thương lượng, nhưng không thể cái gì cũng nghe theo mẹ được, mẹ cũng không phải thần tiên, cũng không phải đều làm chính xác tất cả mọi chuyện. Có lẽ các con còn có ý tưởng hơn mẹ, phải không?”

Mấy người con nhà họ Từ đều gật gật đầu theo, trong lòng có chút hiểu ra.

Ăn cơm tối xong, Vu Tình liền trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.

"Thím Vu có ở nhà không ạ?" Giọng nói của Từ Hổ Tử ở ngoài cửa vang lên.

Vu Tình dụi dụi mắt từ trên giường đứng dậy: "Vợ thằng cả, con ra mở cửa xem là ai đi, mẹ ra ngoài ngay đây.”

Lý Mai đáp lại một tiếng rồi chạy từ phòng bếp ra ngoài.

Mở cửa liền thấy Từ Nhị Đản và Từ Hổ Tử, quần áo hai đứa ướt đẫm, mỗi đứa xách một cái thùng gỗ đứng ở cửa lớn.

"Hổ Tử, Nhị Đản, các em làm gì vậy?”

Từ Nhị Đản đứng ở phía sau Từ Hổ không dám nói chuyện.

Từ Hổ Tử mạnh dạn mở miệng nói: "Chị dâu, thím Vu có ở nhà không ạ, em và Nhị Đản bắt được một ít cá, mọi người có thu mua không?”

Chuyện này Lý Mai không dám làm chủ, cô ấy biết mẹ cô ấy đang giúp bà chủ thu mua rau, nên dẫn hai đứa nhỏ vào trong sân.

Lúc này Vu Tình đã mặc quần áo xong ra khỏi phòng, ngáp một cái trừng mắt nhìn Từ Nhị Đản, thằng nhóc này còn dám đến nhà cô, lá gan to thật.

"Cháu chào thím ạ." Từ Nhị Đản thẳng người hô một tiếng.

Vu Tình nhìn cậu ta khẩn trương như vậy, xì một cái cười ra tiếng: "Sao vậy, tới tìm thím có chuyện gì?”

"Thím, chúng cháu bắt được một ít cá, thím có thu mua không ạ?" Từ Hổ Tử nói.

Vu Tình nghe xong lời này nhìn về phía thùng nước, liền nhìn thấy con cá lớn đang nhảy nhót trong thùng.

"Thím, nếu thím muốn, cháu có thể bán rẻ một chút." Từ Hổ Tử vội vàng nói.

Vu Tình hỏi: "Cháu bán bao nhiêu tiền một cân?”

Thịt cá trên trấn là bốn hào một cân, Từ Hổ Tử không do dự thốt ra: "Hai hào một cân ạ.”

Vu Tình sửng sốt một chút, lắc đầu: "Ba hào một cân là được rồi, cháu bắt cá cũng không dễ dàng, thím cũng không thể gài các cháu được.”

"Ba hào sao ạ?" Từ Nhị Đản vẻ mặt kinh hỉ, lập tức đáp ứng nói: "Thím, thím đều mua mấy con cá này đúng không.”

Vu Tình gật đầu đồng ý: "Có điều Hổ Tử à, mỗi ngày thím đều thu mua cá này, mỗi ngày cháu đều có thể mang cá tươi đến cho thím sao?”

"Có thể, chỉ cần thím cần thì chúng cháu có thể mang tới cho thím." Từ Hổ Tử gãi gãi đầu cười nói.

Một cân ba hào, cậu ta có bảy tám con cá, một con nặng ba bốn cân.

"Hiếu Nghĩa, con lấy cân ở trong nhà ra đây." Vu Tình hô to một tiếng.

Chỉ chốc lát sau Từ Hiếu Nghĩa đã đem cân ra, hai thùng cá tám con, tổng cộng là hai mươi lăm cân, một cân ba hào tổng cộng là bảy đồng năm.

Vu Tình nhận cá rồi đưa tiền cho Từ Hổ Tử.

Hai người Từ Hổ Tử nhìn tiền trong tay, cảm giác đầu óc còn choáng váng.

"Thím, vậy ngày mai chúng cháu sẽ trở lại." Từ Hổ Tử cười nói.

Vu Tình gật đầu, đưa hai người ra ngoài.

Rau buổi sáng đã được gửi đến thị trấn, bây giờ còn có một vài con cá.

"Mẹ, con sẽ đạp xe đưa lên thị trấn." Lý Mai bưng thức ăn đã nấu xong ra khỏi phòng bếp.

"Con mang theo được không đó?" Vu Tình có chút lo lắng.

"Mẹ, con có thể." Lý Mai nói.

Lúc này Vu Tình mới đồng ý.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Mai đi làm.

Vu Tình cõng sọt muốn đi dạo một vòng trên núi, vừa mới ra khỏi nhà mấy bước, cô đã nhìn thấy Từ Thừa Dũng dẫn theo Cố Tuệ Nương hùng hổ đi về phía nhà mình.

Cô quay lại nhà.

"Mẹ, sao mẹ lại về nhanh vậy?" Tuyết Hoa vẻ mặt tò mò.

Vu Tình còn chưa nói gì, Từ Thừa Dũng cùng Cố Tuệ Nương đã đi vào.

Từ Thừa Dũng nhìn Vu Tình nhiệt tình hô một tiếng: "Vu Tình.”

Cố Tuệ Nương đứng ở trong sân, nhìn căn nhà gạch hai tầng của Vu Tình, mặt ghen tị đến xanh biếc.

"Anh cả, chị dâu cả, sao hai người lại tới đây, mau ngồi đi, đây là do anh chị được nghỉ nên về thăm cha mẹ sao?" Vu Tình mang ghế ra cho hai người.

Cố Tuệ Nương nhận lấy ghế ngồi xuống, tức giận nhìn thoáng qua Vu Tình: "Em dâu, nhà em xây khí phách phết đấy. Tôi thấy cả thôn cũng chỉ có nhà các người là tòa nhà hai tầng nhỉ, em dâu, tôi có chút tò mò, lúc Thừa Diên còn sống sao các người không xây nhà, cậu ấy chết các người lại xây rồi. Còn có nhà các người lấy đâu ra tiền để xây, không phải là cha mẹ tôi cho đấy chứ.”

Ánh mắt Từ Thừa Dũng lóe lên, trong lòng không khỏi nghĩ đến hai vợ chồng ông bà cụ Từ.

Chẳng lẽ thật sự là cha mẹ đã cho em dâu hai ư?

"Chị dâu cả, lời này của chị nói sai rồi, cha mẹ lớn tuổi như vậy có công việc tốt gì đâu, đi đâu kiếm tiền xây nhà cho tôi, hơn nữa lúc trước anh cả vì cưới chị đã bị ép đến không còn đồng nào rồi. Tiền xây nhà là tôi lên núi đánh được lợn rừng hai lần rồi bán đi kiếm tiền xây nhà, nếu các người không tin thì có thể đi hỏi người trong thôn.”

"Còn nữa, Thừa Diên đã không còn, một quả phụ như tôi mang theo mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, tôi đây không xây một căn nhà mới, xây tường cao hơn một chút, lỡ như bị trộm vào thì phải làm sao.”

Vu Tình nói vẻ mặt châm chọc.

Lời này của Vu Tình không sai, ông cụ Từ và bà cụ Từ chính là thôn dân thành thật an phận, trong tay cũng không có quá nhiều tiền, lúc trước vì kết hôn cho Từ Thừa Dũng đã sớm tiêu hết rồi.

"Được rồi, bớt nói vài câu đi." Từ Thừa Dũng có chút hoảng hốt.

Cố Tuệ Nương không chịu buông tha, nghe thấy Vu Tình đánh được lợn rừng đến hai lần thì mặt đỏ tai hồng.

"Em dâu, chúng ta đều là người một nhà, sao cô đánh được lợn rừng cũng không nghĩ tới người trong nhà, tôi và anh cả cô ở trên trấn làm việc không dễ dàng gì. Cô cũng không mang cho chúng tôi mấy cân thịt ăn.”

Vu Tình bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Chị dâu, chị đi làm không dễ dàng gì còn bảo một người phụ nữ như tôi lên núi đánh lợn rừng là dễ dàng à.”

"Không phải cô đánh được nhiều như vậy sao, đưa cho tôi một ít thì có là gì đâu." Cố Tuệ Nương không phục.

Vu Tình lạnh lùng nói: "Vậy chị đi làm kiếm được nhiều tiền như vậy cho tôi mấy đồng thì đã sao?”

"Cô, cô chính là già mồm át lẽ phải." Cố Tuệ Nương tức giận trực tiếp nhảy lên.

Từ Tuyết Hoa đang ở một bên đọc sách, cho rằng bác gái cả muốn đánh mẹ cô bé, vội vàng chạy ra: "Bác gái cả, bác làm cái gì vậy.”

"Tôi làm gì, tôi không làm cái gì cả." Cố Tuệ Nương nói xong kéo tay áo chồng mình: "Thừa Dũng, chúng ta còn ở chỗ này làm gì, không nhìn ra em dâu hai không hoan nghênh chúng ta sao. Đi nhanh đi, đến chỗ cha mẹ.”

Từ Thừa Dũng đứng dậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, đều là người một nhà, em dâu hai lại không phân biệt trái phải như vậy.

Chờ đi đến nhà cũ, anh ta nhất định phải nói chuyện này với cha mẹ.

Vu Tình ước gì hai người mau chóng đi nhanh một chút, tiễn hai người xong, thời gian đã không còn sớm, cô cũng không lên núi nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »