Chương 125

Từ Lan Trân nhìn anh ba của cô ta có lòng tin, đi theo cũng cao hứng, nếu cô ta sống lại ở trong nhà này, vậy người trong nhà này cũng phải giống như cô ta, làm việc nhất định phải có lòng tin, không thể xem thường mình.

Thích thứ gì đó thì phải tranh giành, không tranh giành được thì phải nghĩ cách để có được.

"Anh ba, mau trở về thôi, về trễ chắc chắn cha mẹ sẽ lo lắng cho anh." Từ Lan Trân nói.

Trên mặt Từ Phúc An có chút mất tự nhiên: "Em gái, em đừng nói vậy, thật ra cha mẹ cũng rất tốt với em.”

Câu cuối cùng nói ra miệng, Từ Phúc An cũng cảm thấy hoảng hốt.

Từ Lan Trân nghe xong lời này hừ lạnh một tiếng, ngồi lên xe bò.

Từ Phúc An lái xe bò đi về phía nhà.

Tô Hoa đã sớm chờ ở cửa lớn, nhìn thấy hai người ngồi xe bò trở về, vẻ mặt cô ta kinh ngạc chạy tới.

"Lan Trân, xe bò này lấy ở đâu ra vậy?”

"Con mua đó." Từ Lan Trân nói.

Tô Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó phản ứng lại cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn: "Ôi, Lan Trân mua xe bò, cha nó à, mau ra đây đi. Chúng ta cũng có xe bò rồi, anh mau đây nhìn đi, con bò này lớn lên thật khỏe mạnh, còn có cái xe này thật đẹp.”

Từ Đại Trụ nghe thấy lời Tô Hoa nói không ngừng vó ngựa chạy ra, nhìn thấy xe bò ở cửa lớn, ánh mắt lập tức đỏ lên.

Người nông dân thích nhất là xe bò, có thể giúp giảm bớt không ít gánh nặng, hơn nữa chiếc xe bò này còn có thể ngồi kéo hàng, đó chính là tác dụng lớn.

Trong thôn bọn họ có hai nhà có, không nghĩ tới anh ta cũng có.

Nhìn con bò, Từ Đại Trụ nước mắt lưng tròng đi tới, sờ sau lưng con bò đó là một chuyện hiếm lạ.

"Đưa cho cha, cha kéo về sân, Phúc An, con bảo anh hai con nhanh chóng làm cho con bò nhà chúng ta một cái chuồng đi.”

Từ Phúc An đáp lại một tiếng liền chạy vào sân.

Từ Lan Trân có chút ghét bỏ bộ dáng của Từ Đại Trụ, không phải chỉ là một chiếc xe bò thôi sao?

Khi cô ta có tiền, cô ta sẽ mua một chiếc xe hơi, tốt hơn nó rất nhiều.

"Lan Trân, con thật sự là có tiền đồ, cha rất tự hào khi có con!" Từ Đại Trụ quay đầu nhìn con gái với vẻ mặt kích động.

Từ Lan Trân cười cười vội chạy tới: "Cha, cái này có là gì ạ, chờ qua vài ngày nữa, con xây nhà, mua xe, mua TV cho cha.”

Tô Hoa càng nghe càng cao hứng, thân mật kéo cánh tay Từ Lan Trân cười tủm tỉm: "Ôi, Lan Trân nhà chúng ta hiếu thuận quá. Đều trách mẹ trước kia bị mù, sao lại đối xử không tốt với con chứ, mẹ đã hối hận rồi!”

Tô Hoa nói xong gào thét lên, chồng cô ta nói rất đúng, sau này chắc chắn Lan Trân sẽ có tiền đồ.

Cô ta phải nhanh chóng nịnh bợ, nói không chừng sau này cô ta sẽ dựa dẫm vào Lan Trân.

Từ Lan Trân nhìn Tô Hoa như vậy, trong lòng lập tức có chút xúc động, vỗ vỗ tay Tô Hoa không nhịn được nói: "Mẹ, con không trách mẹ, nếu không có mẹ, sao con có thể lớn lên như vậy được. Mẹ và cha yên tâm, sau này con kiếm được tiền liền dẫn mọi người lên thành phố hưởng phúc.”

Trong lòng Tô Hoa vui vẻ, lau nước mắt vội vàng gật đầu: "Được, có những lời này là mẹ vui rồi.”

"Anh hai, anh nhìn xem đó là bác gái Tô và Từ Lan Trân đúng không?" Từ Hiếu Minh một bộ dáng như gặp quỷ.

Từ Hiếu Nhân cũng là vẻ mặt khϊếp sợ, bác gái Tô thân với Từ Lan Trân như vậy từ lúc nào thế.

"Mẹ, mẹ, nguy rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!" Từ Hiếu Minh hô to vào trong sân.

Vu Tình đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy lời con trai nói, vẻ mặt kinh hãi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

"Mẹ, mẹ, con vừa nhìn thấy bác gái Tô và Từ Lan Trân cách vách." Từ Hiếu Minh nói xong thở dốc.

Vu Tình nghe thấy tên Từ Lan Trân, vẻ mặt lập tức đề phòng: "Sao vậy, Từ Lan Trân làm sao?”

"Mẹ, Từ Lan Trân và bác gái Tô ở cùng một chỗ, nhìn qua giống như là mẹ con ruột vậy?”

Vu Tình tức giận nói: "Sao, người ta không phải là mẹ con ruột sao?”

Dọa chết cô rồi, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn, mẹ con người ta còn không thể ở cùng một chỗ sao.

"Mẹ, mẹ không cảm thấy có gì đó không ổn sao? Cũng không phải mẹ không biết thái độ của bác gái Tô đối với Từ Lan Trân mà!" Từ Hiếu Minh có chút thất vọng, sao mẹ anh ta lại không có phản ứng.

Vu Tình cười cười không nói gì.

Người ta chính là nữ chính, muốn thu phục một lòng người còn không dễ dàng sao.

Hơn nữa mấy ngày nay Từ Lan Trân biến hóa cô có thể thấy được, tám phần là chạy đi làm ăn kiếm được tiền.

Có tiền rồi tùy tiện cho Tô Hoa một ít, người kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ, không bị thu phục mới là lạ.

"Được rồi, xuống ruộng cả ngày con không mệt sao, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi, hôm nay mẹ hầm canh gà cho các con uống.”

"Đúng rồi, anh cả con đâu?" Vu Tình tìm nửa ngày không thấy bóng dáng Từ Hiếu Nghĩa.

Từ Hiếu Nhân nói: "Anh cả con lại bị lừa đi làm việc miễn phí cho người ta rồi.”

Lời này vừa nói ra, Vu Tình có chút tức giận, thằng cả này thành thật nghe lời là tốt, nhưng lại thành thật nghe lời quá, còn có tấm lòng tốt, thường xuyên bị người ta lừa đi hỗ trợ.

Công việc bận rộn cả một ngày còn chưa đủ mệt mỏi sao, còn chạy lung tung khắp nơi.

"Anh cả con thật ngốc, luôn giúp người ta, người ta cũng sẽ không nhớ đến sự giúp đỡ của anh ấy." Tuyết Hoa thò đầu ra nói.

Hà Diệp lắc đầu: "Không được nói cha cháu như vậy, cha cháu không ngốc, là do cha quá tốt bụng thôi ạ.”

"Sao vậy, mọi người đang nói cái gì thế?" Từ Hiếu Nghĩa một tay bùn đất vào nhà, nhìn người trong sân tò mò hỏi một câu.

Vu Tình trừng mắt nhìn anh ta một cái, có chút đau lòng: "Con lại đi làm gì vậy, làm việc cả ngày còn không mệt sao, mau chóng rửa tay ăn cơm.”

Từ Hiếu Nghĩa cười hắc hắc, biết mẹ anh ta quan tâm anh ta, vội vàng đi rửa tay.

Cả nhà vừa ngồi xuống, Lý Mai đạp xe trở về, trong tay còn cầm một hộp cơm bằng nhôm.

Tuyết Hoa vừa thấy thì vui mừng hỏi: "Chị dâu, chị có lấy thức ăn ngon cho chúng em không?”

Lý Mai gật đầu: "Buổi tối nấu hơi nhiều, sư phụ Nhâm bảo bọn chị chia ra mang về.”

Nói đến đây, Lý Mai vẻ mặt kích động nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, sư phụ Nhâm bảo con bái chú ấy làm sư phụ, sau này sẽ dạy con nấu ăn. Mẹ, mẹ nói xem có được hay không ạ, con cảm thấy tài nấu nướng của sư phụ Nhâm rất tốt, mỗi lần con nấu ăn, chú ấy đều chỉ cho con, món con làm ra lại càng ngon hơn.”

"Chuyện của con thì con tự làm chủ đi.”

Lý Mai lập tức sợ hãi, ngày thường chuyện gì cô ấy cũng đều nghe mẹ chồng nói mới làm, sao bây giờ mẹ chồng lại bảo cô ấy tự làm chủ.

Đây là ý gì, có phải là cô ấy làm sai chuyện gì rồi hay không, chọc cho mẹ chồng mất hứng.

Từ Hiếu Nghĩa cũng có chút buồn bực, vì sao mẹ của anh ta lại nói như vậy.

"Mẹ, có phải con làm sai chỗ nào hay không ạ?" Lý Mai sợ hãi hỏi.

Vu Tình vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không có, mẹ chỉ là muốn con tự mình quyết định, đây là chuyện của con, con cảm thấy được thì đồng ý, không thấy được thì mẹ cùng không thể ép con!”

Lý Mai do dự một chút kiên định nói: "Mẹ, con muốn bái sư phụ Nhâm làm sư phụ.”

Vu Tình nhoẻn miệng cười: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến tìm sư phụ Nhâm bái sư.”

Lý Mai thấy Vu Tình thật sự không có tâm tư gì khác lập tức vui vẻ, cả người lại tự tin vài phần.

"Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

Vu Tình không khỏi bật cười: "Cảm ơn mẹ làm gì, đều là bản lĩnh của con, vợ thằng hai à, con cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi mềm yếu, về sau nên quyết định thì tự mình quyết định đi.”