Chương 124

Trương Kế Đông có chút không tình nguyện, sợ ông nội lại tức giận, vội vàng gật đầu đồng ý.

"Ông nội, cháu đi làm đây ạ." Trương Kế Đông nói xong đội mũ liền rời khỏi sân.

Ông nội Trương thở dài, lúc này mới thu dọn bát đũa đi vào trong phòng bếp.

Từ Lan Trân dẫn Từ Phúc An theo bắt đầu thu mua một ít cây trồng dọc theo thôn phụ cận.

Buổi sáng phụ trách thu mua, buổi chiều hai người xuất phát đi lên thị trấn.

Đến thị trấn, Từ Lan Trân lo Từ Phúc An sẽ cướp mất mối làm ăn, nên cô ta bảo anh ta đi ăn cơm, cô ta tự mình chạy tới tiệm cơm lúc trước để đưa đồ.

Bán hết cây trồng, cô ta lại chạy tới nhà máy bên này, mua một ít vớ và vải còn sót lại, lúc này mới tìm Từ Phúc An hội hợp.

Đợi đến hơn năm giờ chiều Từ Lan Trân bán xong những món hàng thu mua, hai người bọn họ mới chuẩn bị trở về.

Vừa mới vào thôn, Từ Phúc An liền dừng bước chân lại, nhìn Từ Lan Trân hỏi: "Em gái, lần này em kiếm được bao nhiêu tiền? Em định cầm bao nhiêu tiền về nhà.”

"Kiếm được 20 đồng." Từ Lan Trân không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi chuyện này, cô ta còn tưởng rằng anh ba sẽ không quan tâm.

"Em gái, em bán đồ không cho anh đi theo là sợ anh cướp mất việc làm ăn của em đúng không, cũng sợ anh biết được em kiếm được bao nhiêu tiền." Từ Phúc An thản nhiên nói.

Sắc mặt Từ Lan Trân lại thay đổi, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Từ Phúc An nói: "Anh ba, anh có ý gì?”

"Anh không có ý gì, anh đi theo em bận rộn cả ngày, em gái dù sao cũng phải cho anh chút tiền ém miệng cùng phí lao động chứ nhỉ." Từ Phúc An cười nói.

Từ Lan Trân hừ lạnh một tiếng, đã biết nhà này không có thứ gì tốt mà.

Cô ta sờ sờ túi, lấy từ trong túi ra ba đồng trực tiếp đưa cho Từ Phúc An.

Từ Phúc An nhận tiền trên mặt vui vẻ nở hoa.

Ba đồng một ngày, anh ta sẽ có chín mươi đồng một tháng, nếu làm việc trong nửa năm sẽ có hơn năm trăm đồng.

Nếu như có nhiều tiền như vậy, anh ta cũng có thể giống như nhà Từ Hiếu Nhân, mua một đống đồ lớn nhỏ gì đó đến nhà Tú Lan, đến lúc đó bác Kiến Quốc còn không đánh giá cao nhà mình hơn một chút sao.

"Lan Trân, Phúc An, hai cháu đi đâu vậy? Chiếc xe bò này ở đâu ra thế?" Mã Thải Lan nhìn thấy xe bò bên cạnh hai người tràn đầy tò mò.

Mấy ngày trước cô ta đã nhìn thấy cô gái Từ Lan Trân này ăn mặc giống như một con bướm hoa rực rỡ, theo lý thuyết Tô Hoa kẹt xỉ như vậy sao nỡ mua cho con gái quần áo nhiều tiền như thế chứ.

Bây giờ Từ Phúc An dắt một chiếc xe bò, càng khiến cho Mã Thải Lan đau lòng chết đi được, không phải nhà Tô Hoa đột nhiên phất lên đấy chứ.

Tôn Hồng dẫn theo con gái cũng đi ngang qua nơi này, nghe thấy Mã Thải Lan nói cũng là vẻ mặt tò mò: "Lan Trân, đây là xe bò nhà cháu à?”

Từ Lan Trân thản nhiên nói: "Xe nhà cháu mới mua đó.”

Từ Phúc An trừng mắt nhìn Từ Lan Trân một cái, xe bò không ít tiền, cứ thừa nhận xe là do nhà mình mua như vậy lỡ như rước lấy phiền toái thì phải làm sao.

Từ Lan Trân không cho là đúng, cô ta dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền thì sợ cái gì.

Mã Thải Lan lập tức không bình tĩnh, nhìn Từ Lan Trân tràn ngập hoài nghi: "Lan Trân, không phải là cháu đang nói giỡn với thím đấy chứ, nhà các cháu đột nhiên mua xe bò, không phải là làm ra cái gì mánh khóe thì lấy đâu ra tiền mua xe?”

Từ Lan Trân cười nhạt: "Thím, cơm có thể ăn lung tung nhưng miệng không thể nói lung tung nha, tiền mua xe bò của nhà chúng cháu là tiền chúng cháu tiết kiệm được. Cháu nghe nói bên chúng ta sắp chia đất đai, nhà cháu cũng không ít người, nói không chừng sẽ được chia nhiều hơn, nên lúc này cha cháu mới nghĩ tới nhà mình nên mua một chiếc xe bò, về sau sẽ dễ làm việc hơn.”

Mã Thải Lan cười nhạo ra tiếng, nhìn cô ta như kẻ ngốc: "Lan Trân, cháu không lên cơn sốt đó chứ, chia đất? Cháu nghe ai nói vậy?”

Nơi này có thể phân chia đất sao, nói ra quả thực chính là truyện cười.

Con nhóc chết tiệt này càng ngày càng không đứng đắn, sao lại có biến hóa lớn giống như Vu Tình vậy?

"Thím không tin sao, nếu không tin thì thím hỏi bác gái Tôn đi, hiện tại cả thị trấn đều nói như vậy rồi." Từ Lan Trân hừ lạnh một tiếng nói.

Từ Phúc An kéo tay áo cô ta: "Em gái, em nói thật sao?”

Anh ta ở trên trấn một ngày cũng không nghe thấy chuyện sắp phân chia đất.

Tất nhiên là Từ Lan Trân chắc chắn 100%, kiếp trước vào lúc này qua năm mới sẽ chia đất.

Cho nên bây giờ cô ta mới dám rêu rao như vậy.

"Vợ đội trưởng à, đây là sự thật sao?" Mã Thải Lan bán tín bán nghi nhìn về phía Tôn Hồng.

Tôn Hồng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Từ Lan Trân có chút không giống, việc này chồng của bà ấy nói chính là bí mật, sao con bé Lan Trân này lại biết được, chẳng lẽ cô ta có quen ai ở cấp trên sao?

"Chị dâu, sao chị không nói gì?" Mã Thải Lan nóng nảy, chuyện chia đất là thật hay giả vậy, nếu là sự thật thì về sau chẳng phải là cô ta sẽ không thể lén lút lười biếng nữa sao.

"Có lẽ việc này là thật." Tôn Hồng nhẹ giọng nói.

Mã Thải Lan lập tức không còn tinh thần phấn chấn, cũng bất chấp rối rắm về sự biến hóa của Từ Lan Trân, mặt mày ủ rũ kéo thân thể mệt mỏi đi về phía nhà mình.

Tôn Hồng thấy Mã Thải Lan đi rồi, dẫn con gái cũng đi về phía nhà.

Từ Lan Trân đi ở phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phúc An, liền nhìn thấy vẻ mặt si mê nhìn hai người Tôn Hồng đi xa.

Tôn Hồng lớn tuổi như vậy, chắc chắn người anh ba cô ta nhìn không phải là bà ấy, đó chính là Từ Tú Lan.

"Anh ba, anh nhìn cái gì vậy, mọi người đều đã đi xa rồi, còn luyến tiếc thu lại ánh mắt sao?" Từ Lan Trân nhẹ nhàng đi tới, vỗ mạnh bả vai Từ Phúc An một cái.

Khiến Từ Phúc An sợ tới mức lập tức hoàn hồn, anh ta vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Từ Lan Trân: "Em làm cái gì vậy, dọa chết anh rồi?”

"Em làm cái gì, người đều đã đi xa rồi, anh còn không đi sao?" Từ Lan Trân trêu đùa nhìn Từ Phúc An.

Từ Phúc An nóng nảy, sắc mặt đỏ lên: "Em nói cái gì vậy, anh không nhìn cái gì cả.”

Từ Lan Trân mới không tin, trêu ghẹo: "Anh ba, có phải anh thích chị Tú Lan không, nếu anh thích thì theo đuổi chị ấy đi! Dù sao chị ấy cũng chưa kết hôn, nếu anh đợi đến khi chị ấy kết hôn, vậy thì thật sự là không còn một chút cơ hội nào nữa rồi.”

Từ Phúc An cũng nghĩ như vậy nhưng anh ta lại không dám, so sánh với Từ Hiếu Nhân thì anh ta không cao bằng Từ Hiếu Nhân, cũng không đẹp trai như Từ Hiếu Nhân.

"Anh ba, anh đừng nói với em là anh sợ Từ Hiếu Nhân đấy nhé?”

Từ Phúc An buồn bã gật đầu.

Từ Lan Trân lập tức tức giận: "Sợ gì chứ, Từ Hiếu Nhân là kết hôn lần hai, còn anh là lần đầu kết hôn, hơn nữa bộ dáng của anh cũng không kém, sau này đi theo em làm ăn, không bao lâu nữa là anh có tiền rồi. Đến lúc đó anh cũng xây một cái nhà gạch ngói, mua một chiếc xe đạp, sao có thể kém hơn Từ Hiếu Nhân được. Hơn nữa em cảm thấy chị Tú Lan ở cùng một chỗ với Từ Hiếu Nhân, một phần nguyên nhân chính là bởi vì chị ấy bị lưu manh khi dễ. ”

Từ Phúc An nghe xong lời này ánh mắt sáng ngời, đúng vậy, bây giờ người ta cực kỳ coi trọng thanh danh, một nam một nữ ở trên đường cái ôm ấp nhau chính là đồi phong bại tục.

Huống chi Từ Tú Lan bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, thanh danh này lại càng bị hủy hoại.

Nhất định là Tú Lan lo mình không gả đi được cho nên mới ở cùng một chỗ với Từ Hiếu Nhân.

Trước kia Từ Phúc An còn cảm thấy mình không xứng với Từ Tú Lan, hiện giờ anh ta cảm thấy không giống như vậy nữa, anh ta cảm giác anh ta chính là thánh nhân cứu Tú Lan thoát ra khỏi đau khổ.

"Em gái, em nói đúng, anh tốt hơn Từ Hiếu Nhân rất nhiều, cậu ta chỉ là một người quanh năm bò ở trên ruộng, tương lai anh chính là ông chủ làm việc lớn đó.”