Chương 123

Từ Lan Trân ăn mặc xinh đẹp trở về nhà, vừa về đến nhà, Tô Hoa nhìn cô ta trợn tròn cả mắt.

Nhìn bộ dáng của Từ Lan Trân, Tô Hoa không vui nhăn nheo cau có: "Lan Trân, mày kiếm được tiền chỉ biết làm đẹp cho bản thân mày, không biết mua chút đồ cho tao với cha mày à.”

Từ Lan Trân lấy lòng cười, lấy hai mươi đồng từ trong túi ra đưa cho Tô Hoa: "Mẹ, không phải là con sợ mua rồi mẹ sẽ cảm thấy không vừa ý sao. Con đưa luôn tiền cho mẹ, đến lúc đó mẹ muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

Tô Hoa nhìn tiền trên bàn, sắc mặt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười ha ha nhận lấy tiền, nhìn Từ Lan Trân với vẻ mặt hài lòng.

"Aiya, vẫn là con gái của mẹ hiếu thuận, nói cho mẹ hai mươi đồng liền cho." Tô Hoa cầm tiền trong lòng vui vẻ nở hoa.

Nghĩ đến lời chồng mình nói: "Sau này cô đối xử với Lan Trân tốt một chút, xem như tôi đã nhìn ra, trong nhà chúng ta về sau chắc chắn là Lan Trân có tiền đồ rất lớn.”

Lúc ấy cô ta không tin, còn già mồm với Từ Đại Trụ: "Một đứa con gái ở nhà thì giỏi được cái gì, còn không phải là sẽ gả cho người khác sao.”

Vẻ mặt Từ Đại Trụ ghét bỏ: "Đúng là vô tri, cô thì biết cái gì, chúng ta có thể để Lan Trân kết hôn muộn một chút, cô nói xem nó đi ra ngoài vài ngày đã kiếm được mấy chục đồng. Nếu như mấy tháng, mấy năm sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, cô hỏi xem con trai cô có thằng nào làm được như thế không, có lẽ cả đời này bọn nó cũng không kiếm được. Sau này đứa nào cũng giống nhau, cô không được đối đãi với Lan Trân như trước nữa.”

Hiện tại Tô Hoa nghĩ lại lời của chồng mình nói cảm thấy rất hợp lý, cách mấy ngày lại cho cô một khoản tiền, vậy không bao lâu sau cô ta sẽ trở thành phú bà trong thôn.

"Lan Trân, ăn cơm chưa, mẹ bảo chị dâu của con nấu cho con một bát mì nhé?" Tô Hoa vẻ mặt hiền lành nhìn con gái út.

Đây là lần đầu tiên Từ Lan Trân thấy Tô Hoa ôn hòa với cô ta như vậy, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, quả nhiên cái gì cũng kém tiền.

Có điều cô ta ăn cơm ở bên ngoài rồi, căn bản là không đói.

"Mẹ, không cần, con ăn cơm tối rồi, thời gian không còn sớm con về phòng ngủ trước đây.”

Từ Lan Trân nói xong liền trở về phòng.

Để lại Tô Hoa một mình vui vẻ cầm tiền trong tay.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Từ Lan Trân ngáp một cái liền rời giường.

Ra khỏi phòng, Tô Hoa nhìn cô ta ôn hòa hô một tiếng: "Lan Trân dậy rồi đấy à, mau ăn cơm đi.”

Từ Lan Trân rửa mặt xong liền đi tới trước bàn, hiện giờ công việc nấu cơm giao cho vợ Từ Phúc Hữu, công việc rửa bát là do vợ Từ Phú Quý làm.

Ăn sáng xong, Từ Lan Trân dẫn theo Từ Phúc An muốn ra ngoài làm việc.

Tô Hoa còn thân mật lấy một quả trứng gà cho Từ Lan Trân và Từ Phúc An.

Ra khỏi nhà họ Từ, Từ Phúc An có chút tò mò hai người bọn họ sẽ đi đâu: "Em gái, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

"Đi đến thôn gần đây để thu đồ đạc." Từ Lan Trân nói.

"Sao lại thu đồ, thu đồ xong rồi để ở đâu?" Từ Phúc An liên tiếp nghi hoặc.

Từ Lan Trân dẫn anh ta đi thẳng đến chuồng lợn, cô ta đã mua một chiếc xe bò, lúc trước không dám mang về vẫn luôn đặt ở nhà Trương Kế Đông.

Bây giờ chuyện làm ăn đã rõ ràng, hôm nay có thể mang về nhà.

Lúc hai người đến chuồng lợn, hai ông cháu Trương Kế Đông đang ăn cơm.

Nhìn thấy Từ Lan Trân đến, ông nội Trương có chút nhiệt tình, mấy ngày nay ông ấy sinh bệnh, cô gái này đã giúp đỡ rất nhiều.

"Lan Trân tới đó à, đã ăn sáng chưa, chưa ăn thì ngồi xuống ăn chút đi.”

Từ Lan Trân lắc đầu: "Ông nội Trương, cháu ăn cơm rồi ạ, cháu đến kéo xe bò, hai người tiếp tục ăn đi.”

Trương Kế Đông thấy cô ta đến vội vàng đứng dậy, hỗ trợ kéo xe bò ra ngoài.

Từ Phúc An nhận lấy xe bò, bất mãn nhìn Trương Kế Đông một cái liền đứng ở một bên.

Từ Lan Trân nhìn Trương Kế Đông vẻ mặt hưng phấn, hai người giống như là tình nhân đang trong thời kỳ tình yêu nồng nhiệt ngọt ngào.

"Bây giờ em sẽ đến một thôn ở gần đây sao?" Trương Kế Đông hỏi một câu.

Từ Lan Trân vội vàng gật gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Phúc An ở một bên, cô ta lập tức nói: "Anh Kế Đông, anh ăn cơm đi, em bận trước đây.”

Trương Kế Đông gật đầu, nhìn theo Từ Lan Trân rời đi mới xoay người trở về phòng.

Ông Trương trong sân thấy cháu trai trở về, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh mở miệng nói: "Ngồi xuống, ông có chuyện muốn nói với cháu.”

Trương Kế Đông thấy ông nội vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng đi tới khẩn trương ngồi trên ghế.

"Ông nội, ông nói đi ạ.”

Ông Trương cau mày cùng một chỗ, nhìn cháu trai hỏi: "Kế Đông, có phải là cháu đang yêu Từ Lan Trân không?”

Trương Kế Đông sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy ạ.”

Ông nội Trương vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Từ Lan Trân kia không tệ, tâm địa rất thiện lương, nhưng không có nghĩa là cũng thiện lương muốn ở cùng một chỗ với cháu trai nhà ông.

Nhà họ Trương bọn họ trước kia cũng là người có học, nhà Từ Lan Trân là người gì chứ, một đám người thô bạo.

Hơn nữa mẹ cô ta còn là một người không nói lý lẽ, càng khiến cho người khác ghê tởm chính là Tô Hoa là một người không an phận, mấy tháng ngắn ngủi này truyền ra mấy lần cô ta không rõ ràng với người khác.

Cũng chỉ là do mấy người Từ Đại Trụ kia hèn nhát, không có một chút năng lực gì cả, ngay cả vợ cũng không quản được.

Người ta đều nói có mẹ tất có con gái, Tô Hoa phóng đãng như vậy, không chừng Từ Lan Trân cũng như thế.

Một cô gái tự mình chạy ra ngoài buôn bán, nếu để người ta tố cáo, vậy đầu cơ sẽ bị bắt.

"Ông nội, sao vậy ạ?" Trong lòng Trương Kế Đông lộp bộp một tiếng, có chút sợ hãi nhìn ông nội nhà mình.

Sắc mặt ông nội Trương không tốt mở miệng nói: "Kế Đông, cháu thích con bé thật hay là cảm thấy con bé giúp đỡ cháu nên cháu cảm kích? Tuy rằng hiện tại điều kiện nhà chúng ta không tốt, nhưng chúng ta cũng không thể vứt tôn nghiêm đi được, cháu cảm thấy Từ Lan Trân thích hợp ở cùng một chỗ với cháu sao?”

Lời này của ông nội Trương trực tiếp đâm trúng vào tâm sự của Trương Kế Đông, không phải là anh ta cũng cảm kích Từ Lan Trân ư!

Hơn nữa anh ta cũng cảm thấy Từ Lan Trân là một người lợi hại, một mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, còn giỏi hơn so với anh ta xuống ruộng làm kiếm công điểm.

Từ nhỏ anh ta và ông nội đã nương tựa lẫn nhau, chịu đủ khổ sở, gặp được Từ Lan Trân anh ta mới cảm thấy mình tìm được ý nghĩa sống.

"Ông nội, cháu cũng muốn đi làm ăn." Trương Kế Đông cúi đầu nói.

Ông Trương trực tiếp nổi giận, ánh mắt đỏ tươi trừng mắt nhìn cháu trai: "Kế Đông, cháu không đi học sao? Chuyện làm ăn là không thể, chỉ cần ông già này còn sống một ngày, cháu cũng đừng nghĩ đến.”

Làm ăn, trở thành hộ cá thể, vậy còn chưa đủ mất mặt đâu, cái dễ không làm lại đi làm cái này, đây không phải là chuyện người có trách nhiệm nên làm.

"Cháu mặc kệ, cháu sẽ đi, làm ăn không chỉ thoải mái mà còn kiếm được tiền rất nhanh." Trương Kế Đông quật cường nói.

Mặt ông nội Trương đỏ bừng, đưa tay chỉ vào Trương Kế Đông mắng to: "Thằng nhóc này, nếu cháu dám đi thì ông sẽ coi như không có cháu trai như cháu.”

Ông nội Trương càng nói càng kích động, chỉ chốc lát sau toàn bộ mặt đều nghẹn đến đỏ bừng, thở hổn hển, ôm ngực khó chịu.

Lần này Trương Kế Đông hoảng hốt, nhìn ông nội sốt ruột hô: "Cháu không đi, cháu không đi, ông nội đừng tức giận nữa.”

Ông nội Trương nghe xong lời này tâm tình dần dần bình phục, hung tợn trừng mắt nhìn Trương Kế Đông nói: "Cháu mau chóng chia tay với Từ Lan Trân đi, miễn để thời gian dài lại bị dạy hư.”