Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 122

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Kiến Quốc cảm thấy phân chia đất cũng tốt, như vậy mọi người sẽ có tinh thần làm việc hơn, những người suốt ngày nghĩ đến lười biếng sẽ không thể kéo chân người khác nữa.

"Sẽ chia, ở những địa phương khác đã sớm chia rồi, chúng ta như này là thi hành muộn.”

"Vậy khi nào chúng ta chia?" Tôn Hồng hy vọng có thể trễ một chút.

"Muộn nhất là sau tết.”

"Nhanh như vậy sao?" Tôn Hồng kinh hô một tiếng, vậy chẳng phải là con gái của bà ấy chưa gả đến nhà Vu Tình đã không có công việc gì rồi à.

Vậy đến lúc đó liệu Vu Tình có ghét bỏ con gái của bà ấy không có việc làm hay không.

Trong lòng Tôn Hồng có chút khó chịu.

Từ Kiến Quốc trừng mắt nhìn Tôn Hồng một cái: "Nhanh chỗ nào, tôi hy vọng hiện tại có thể phân chia ngay đây này.”

Mấy ngày nay Từ Xuân Mai đều không nhìn thấy Trương Kế Đông, trong lòng có chút sốt ruột, vừa cầm trứng gà chuẩn bị đi tìm Trương Kế Đông liền nghe thấy tin Từ Tuyết Hoa sẽ đi học.

Từ Xuân Mai không thể tin được, sao Từ Tuyết Hoa có thể đi học, một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.

Có phải thím Vu bị ngốc rồi hay không!

Dọc theo đường đi Từ Xuân Mai đều buồn bực không vui, thật vất vả mới đến chuồng lợn, còn chưa nhìn thấy Trương Kế Đông đã nhìn thấy Từ Lan Trân đi về phía này.

Trong lòng cô ta lập tức khẩn trương hẳn lên, nhìn xung quanh rồi vội vàng trốn đi.

Mấy ngày nay Từ Lan Trân kiếm được không ít tiền, trong tay có tiền nên cũng nỡ ăn mặc hơn, hôm nay cô ta cố ý mặc bộ váy trắng, lại đi một đôi giày da nhỏ.

Từ Xuân Mai trốn sau chuồng lợn tức muốn chết, trước có Từ Tuyết Hoa sau có Từ Lan Trân, hai người một người xinh đẹp ở nhà được cưng chiều. Một người đột nhiên thay đổi, còn mặc quần áo đẹp như vậy.

Ngày đó cô ta đã nói nhiều như thế, chẳng lẽ Tô Hoa không quan tâm sao.

Không thể, Tô Hoa nhỏ mọn như vậy, không khác gì mẹ cô ta lắm, đều thích nịnh hót, sao vẫn còn để cho Từ Lan Trân lui tới với Trương Kế Đông thế.

Từ Lan Trân không biết có người đang trốn nhìn trộm cô ta, cô ta vào chuồng lợn liền nhìn thấy ông nội Trương, cô ta lễ phép chào một tiếng mới tiếp tục hỏi: "Ông nội ơi, Kế Đông có ở nhà không ạ.”

"Kế Đông ra ruộng rồi, hay là cháu chờ một lát đi, chắc là nó cũng sắp về rồi.”

Ngày thường thời gian tan làm là sáu giờ, bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, có lẽ là một lát nữa cháu trai ông ấy sẽ trở về.

Ông nội Trương vừa dứt lời, Trương Kế Đông đã trở về.

Anh ta vừa đi đến sân, ngẩng đầu lên đã thấy Từ Lan Trân ở trong sân, đáy mắt anh ta lộ ra một tia kinh diễm.

"Lan Trân, sao em lại tới đây?”

"Em tìm anh có chút việc." Từ Lan Trân cười tủm tỉm nói.

Trương Kế Đông hơi sửng sốt, lấy một chậu nước ra rửa tay, nhìn ông nội Trương nói: "Ông nội, cháu đi ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về ạ.”

Ông nội Trương gật đầu.

Trương Kế Đông dẫn Từ Lan Trân đi ra ngoài.

Từ Xuân Mai nhìn hai người đi xa mới đứng dậy, ánh mắt sâu kín nhìn bóng dáng hai người biến mất cô ta mới xoay người rời đi.

Trương Kế Đông dẫn Từ Lan Trân đến một chỗ không có người, lúc này mới nhìn về phía Từ Lan Trân hỏi: "Em tìm anh có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Từ Lan Trân ửng đỏ, nhìn Trương Kế Đông ngượng ngùng nói: "Em, em chỉ là lâu rồi không gặp anh, cảm thấy rất nhớ anh.”

Lời này vừa nói ra, Trương Kế Đông lập tức đỏ mắt.

Từ Lan Trân lớn lên đẹp hơn Từ Xuân Mai rất nhiều, hơn nữa cô còn biết ăn trang điểm, vốn đã có ba phần đẹp, hôm nay lại trang điểm ăn diện càng có thêm bốn năm phần đẹp nữa.

Lại nói so sánh với thân thể khô quắt của Từ Xuân Mai, vóc người Từ Lan Trân đẹp hơn nhiều, trước lồi sau vểnh lên khiến cho người ta ngứa ngáy.

Đặc biệt là lần này Từ Lan Trân mặc một chiếc váy bó, làm nổi bật vóc dáng càng thêm kiều diễm.

"Lan, Lan Trân, anh, anh cũng, anh cũng rất nhớ em." Trương Kế Đông đỏ mặt nói.

Từ Lan Trân nghe nói như vậy trên mặt vui vẻ, khóe miệng nhếch lên một tia tươi cười.

Nhìn người con trai cao hơn mình một cái đầu, cô ta trực tiếp vươn tay kéo cổ người con trai xuống, nhẹ nhàng kiễng mũi chân hôn một cái lên môi Trương Kế Đông.

Từ Lan Trân hôn một cái liền nhanh chóng rời đi, Trương Kế Đông ngây ngốc đứng tại chỗ, sờ sờ khóe miệng vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.

Đứng tại chỗ một hồi lâu, đè nén tức giận trong lòng, Trương Kế Đông mới sải bước rời đi.

Mãi cho đến khi đến chuồng lợn, đầu óc Trương Kế Đông choáng váng, anh ta chưa từng yêu đương, cũng là lần đầu tiên bị một cô gái hôn môi.

Thì ra là loại cảm giác này, tê dại, hơn nữa miệng của cô ấy thật mềm

"Anh Kế Đông." Từ Xuân Mai vẫn luôn chờ anh ta ở đây, nhìn thấy anh ta trở về, Từ Xuân Mai ủy khuất nhìn Trương Kế Đông.

Trương Kế Đông bị Từ Xuân Mai trong đêm tối làm cho hoảng sợ, sau khi nhìn rõ người tới, sắc mặt anh ta có chút phức tạp: "Xuân Mai, em tới có việc gì không?”

"Anh Kế Đông, có phải anh thích Lan Trân không?" Từ Xuân Mai hỏi.

Trong lòng Trương Kế Đông hoảng hốt, nhìn Từ Xuân Mai có chút áy náy.

Nhưng nhìn bộ dáng Từ Xuân Mai anh ta lại tê dại, anh ta thật sự không thích được.

Đau dài không bằng đau ngắn, Trương Kế Đông nắm chặt nắm đấm, muốn nói chuyện này thật rõ ràng.

Anh ta lấy mười đồng từ trong túi ra trực tiếp đưa cho Từ Xuân Mai.

"Xuân Mai, tiền này em cầm lấy đi, mấy ngày nay cảm ơn em rất nhiều.”

Từ Xuân Mai không nhận lấy tiền trong tay anh ta, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Kế Đông.

"Anh Kế Đông, có phải anh thích Lan Trân không.”

"Ừm." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trương Kế Đông vang lên.

Trái tim Từ Xuân Mai muốn tan nát, nước mắt theo gương mặt ào ào chảy xuống.

"Anh Kế Đông, sao anh lại thích Lan Trân chứ." Cô ta vẫn luôn cho rằng Tuyết Hoa mới là đối thủ cạnh tranh của cô ta, nhưng không nghĩ tới lúc này mới bao lâu lại xuất hiện một Từ Lan Trân.

"Xuân Mai, em đừng khóc, anh và Lan Trân đã ở bên nhau rồi, anh chỉ coi em là em gái thôi, nếu em nguyện ý thì về sau cứ coi anh là anh trai là được rồi." Trong lòng Trương Kế Đông cũng rất khó chịu.

Từ Xuân Mai lắc đầu, cái gì mà em gái chó má chứ, thích chính là thích, cô ta cũng không thiếu anh trai.

"Em không muốn làm em gái của anh, anh Kế Đông, em thích anh, anh đừng từ chối em có được không, em thật sự rất thích anh." Từ Xuân Mai khóc lóc nói.

Vẻ mặt Trương Kế Đông khó xử, trực tiếp nhét tiền vào trong ngực Từ Xuân Mai: "Xin lỗi, anh không thích em.”

Nói xong lời này, Trương Kế Đông chạy trối chết vào trong sân, khóa cửa lại trở về phòng.

Từ Xuân Mai đứng ngoài cửa lớn nhìn Trương Kế Đông chạy đi, tâm giống như bị dao cắt khó chịu.

Cô ta nắm chặt tiền trong tay với vẻ mặt hận thù.

Từ Lan Trân, cô là con tiện nhân, sao cô dám cướp đàn ông với tôi chứ.

Càng nghĩ Từ Xuân Mai càng tức giận, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha Trương Kế Đông như vậy đâu.

Từ Xuân Mai cầm tiền trở về nhà với vẻ mặt tức giận, vừa về đến nhà, mẹ Xuân Mai liếc mắt nhìn qua: "Con nhóc chết tiệt mày chạy đi đâu vậy, về nhà còn không mau nấu cơm.”

Từ Xuân Mai không nói gì, trực tiếp vào trong phòng.

Chị dâu Xuân Mai hừ lạnh một tiếng: "Mẹ, rõ ràng là Xuân Mai không muốn ở nhà làm việc, con thấy tuổi của nó cũng không còn nhỏ, mau tìm một người gả đi ạ.”

Mẹ Xuân Mai gật đầu, cảm thấy phải chú ý thật kỹ, vừa vặn còn có thể đổi chút tiền sính lễ.

Trong phòng Từ Xuân Mai ngồi ở trên giường, nghĩ đến biến hóa của Từ Lan Trân, trên mặt hiện lên một tia âm hiểm, nếu Từ Lan Trân không để cô ta sống dễ dàng, vậy cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Từ Lan Trân.

Ngắn ngủi mấy ngày Từ Lan Trân đã từ một người mặc quần áo rách biến thành một người mang giày da váy nhỏ, không có gì đó mới là không bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »