Chương 120

Sáng sớm hôm sau, Vu Tình dậy sớm, Lý Mai đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy mẹ chồng rời giường, cô ấy cẩn thận hỏi: "Mẹ, hôm nay con đi xe đạp hay là mẹ đi xe đạp ạ?”

"Con đạp xe đi, mẹ dẫn mấy đứa Hiếu Minh đi bằng xe bò." Xe đạp trong nhà có thể chở được ba người nhưng Vu Tình cảm thấy có chút nguy hiểm.

Hơn nữa tám giờ Lý Mai sẽ đến tiệm cơm, đi bằng xe bò sẽ chậm trễ thời gian.

Vu Tình vừa mới ra khỏi phòng không bao lâu, Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa cũng dậy sớm, hôm nay phải đến trường sắp xếp chuyện đi học.

Hai người đều có chút kích động.

"Mẹ, con và anh ba thật sự có thể đi học trung học cơ sở sao?" Tuyết Hoa có chút lo lắng, đã hai năm cô bé không đi học, bây giờ còn có thể đi được sao? Trong lòng Từ Hiếu Minh cũng có chút hoảng hốt, thời gian anh ấy nghỉ học còn dài hơn so với em gái, liệu trường học có cần anh ấy không.

Vu Tình chỉ chỉ chỗ ngồi, bảo hai người mau chóng ngồi xuống ăn cơm.

"Trước tiên ngồi xuống ăn cơm đã, cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ đi đến trường trung học cơ sở số 1.”

Lúc này hai người mới nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.

Ăn cơm xong, Vu Tình liền dẫn theo Tuyết Hoa và Hiếu Minh đến cổng thôn ngồi xe bò, trong nhà chỉ còn lại Hà Diệp và Hạo Viễn.

Lúc ba người đến cổng thôn, xe của bác Mã còn chưa đầy, nhìn thấy Vu Tình đến, ông ấy cười hỏi: "Các người cũng muốn đi lên trấn à?”

Vu Tình gật đầu: "Đi lên trấn một lát ạ, còn không phải là trường học sắp khai giảng rồi sao, cháu xem có thể để cho Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học hay không.”

Bác Mã nghe xong lời này có chút giật mình, đúng là Vu Tình đã thay đổi rất nhiều, Từ Thừa Diên mất khiến cô trưởng thành hơn không ít.

"Đi học là chuyện tốt, học được kiến thức mới có thể thoát khỏi vận mệnh trồng trọt, cháu nhìn anh trai cả của cháu đi, bây giờ đi làm ở trên thị trấn, cuộc sống kia thoải mái biết bao nhiêu.”

"Vu Tình, cô muốn cho Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học sao?" Trương Vĩnh Cúc có chút tò mò.

Vu Tình gật gật đầu: "Đúng, tôi cảm thấy bọn nhỏ nên đi học mới tốt, trước kia không đi học là do trong nhà không có tiền, hai lần này bán mấy con heo rừng trong nhà cũng tiết kiệm được không ít tiền, chỉ muốn cho hai đứa nó đi học. Chị dâu cũng lên trấn sao?”

Trương Vĩnh Cúc ừ một tiếng liền lên xe bò.

Xe bò đã ngồi đầy, bác Mã không chờ người nữa, ông ấy điều khiển xe bò lên trấn.

Đến trấn, Vu Tình xuống xe đi đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua một ít hoa quả, lúc này mới dẫn con trai và con gái đến nhà hiệu trưởng.

Hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1 ở gần trường, Vu Tình dựa theo địa chỉ rất nhanh đã đến nơi.

Đứng ở cửa, cô chỉnh lại góc áo một chút, lúc này mới gõ cửa chính: "Hiệu trưởng Chung có ở nhà không?”

Theo một loạt tiếng bước chân truyền đến, cửa chính được mở ra, đi ra là một người phụ nữ, bà ấy nhìn Vu Tình lạnh như băng hỏi: "Cô tìm chồng tôi sao? Có chuyện gì vậy?”

"Chào chị Chung, tôi tìm hiệu trưởng Chung, Hồ Kiến Phong bảo tôi tới. Tuổi hai đứa con nhà tôi cũng không còn nhỏ, trước kia gia đình nghèo nên nghỉ học vài năm ở nhà, hiện tại gia đình đã tiết kiệm được chút tiền, liệu có thể trở về trường trung học cơ sở học hay không.”

Người phụ nữ nghe thấy tên Hồ Kiến Phong, sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn Vu Tình nói: "Vào đi.”

Dẫn mấy người Vu Tình vào sân, người phụ nữ liền đi vào trong nhà.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng đeo kính đi ra, ông ấy nhìn Vu Tình hỏi: "Cô đến làm thủ tục nhập học cho con đúng không. Nhà các người là tình huống gì vậy, hai đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi, trước đó đã học đến lớp mấy, thành tích thế nào?”

Hiệu trưởng Chung hỏi liên tiếp vài câu.

Vu Tình đứng ở trong sân, thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn hiệu trưởng Chung: "Con trai tôi năm nay mười lăm tuổi, trước đây đã học xong tiểu học, điều kiện trong nhà không cho phép nên không tiếp tục đi học nữa. Con gái tôi năm nay mười ba tuổi, đã học xong tiểu học, thành tích của hai đứa đều không tệ, nếu hiệu trưởng không yên tâm có thể cho hai đứa làm bài kiểm tra.”

Hiệu trưởng Chung nhìn cách ăn mặc của mấy người Vu Tình, cũng biết người nhà này không giàu có cho nên có chút khâm phục Vu Tình, cho dù trong nhà không có tiền cũng phải tiết kiệm để cho con cái tiếp tục học hành.

Tinh thần này xứng đáng với sự kính nể của ông ấy.

"Các người ở đây chờ một chút, tôi đi vào trong phòng một lát.”

Hiệu trưởng Chung nói xong liền trở về phòng, trong nhà vẫn còn mấy tờ bài thi, vừa vặn có thể kiểm tra hai người này một chút.

"Mọi người cứ ngồi đợi một lát, lát nữa ông ấy sẽ ra, chắc là đi lấy bài thi cho hai đứa đó." Bà Chung mang mấy cái ghế đến.

"Cảm ơn bác gái ạ." Từ Hiếu Minh vội vàng nhận lấy ghế, đưa cho Vu Tình một cái.

Vu Tình nhận ghế vừa ngồi xuống, hiệu trưởng Chung liền cầm mấy tờ giấy đi ra.

"Đây là đề thi cuối kỳ lớp 6 năm ngoái, kia là Tuyết Hoa đúng không, em cầm lấy bài thi ngồi sang bên làm nhé.”

Tuyết Hoa vội vàng nhận lấy bài thi, đi đến bàn bên cạnh bắt đầu làm bài kiểm tra.

Hiệu trưởng Chung đưa bài thi còn lại cho Hiếu Minh.

Hai người ngồi một bên, bắt đầu thi.

Vu Tình ngồi ở một bên có chút khẩn trương, trong lòng cầu nguyện hai đứa nhỏ này có thể thuận lợi thi qua cửa ải.

Hai tiếng trôi qua, Tuyết Hoa đặt cây bút trong tay xuống, cầm bài làm đưa cho hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, em làm xong rồi ạ.”

Hiệu trưởng Chung nghe nói như vậy, nhận lấy bài thi, cẩn thận cầm trong tay nhìn.

Lòng Vu Tình cũng nâng lên, giống như là trở về lúc mình đi thi.

"Tốt lắm, tốt lắm, con bé này học không tệ, thứ hai tuần sau khai giảng, bảo con bé đến trường báo danh." Hiệu trưởng Chung vui mừng nói, cô bé này là một mầm mống tốt.

Toán học làm sai một câu, tiếng Anh rất tốt, chỉ có Ngữ văn là hơi kém một chút.

Tuyết Hoa và Vu Tình đều vui vẻ.

"Em cũng xong rồi ạ." Từ Hiếu Minh cầm bài thi đưa cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Chung lại xem bài thi của Từ Hiếu Minh một chút, nói thẳng: "Thứ hai tuần sau cùng nhau đến báo danh.”

Vu Tình nghe xong lời này trên mặt tất cả đều là tươi cười: "Cảm ơn hiệu trưởng, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy thầy nữa, chúng tôi về trước đây.”

Hiệu trưởng Chung thích học sinh ưu tú, nhìn thấy mấy người muốn đi, theo đó đưa các cô đến cửa.

Ra khỏi nhà hiệu trưởng, cuối cùng Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa cũng không kìm nén được kích động trong lòng, hai người hô to một tiếng: "Mẹ, con và Tuyết Hoa đều thông qua rồi.”

"Mẹ, lúc con làm bài khẩn trương chết đi được, may là thông qua rồi, thật tốt quá, nếu cha con biết được chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng." Từ Tuyết Hoa tươi cười.

Trong lòng Vu Tình cũng vui vẻ, nghe được hai đứa nhỏ đều thông qua, nụ cười trên mặt cô cũng không ngừng.

Nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa.

Cô gọi hai người lại: "Hiếu Minh, Tuyết Hoa, buổi trưa chúng ta đến tiệm cơm ăn cơm, mẹ mời hai con.”

"Đến nơi chị dâu cả làm sao ạ?" Tuyết Hoa tò mò hỏi.

Vu Tình gật đầu, trên mặt Từ Hiếu Minh tất cả đều là kinh hỉ.

Hiện giờ chính là giờ ăn cơm, lúc ba người đến trong tiệm đã đầy người.

Vương Phượng Lan nhìn thấy mấy người Vu Tình đến, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng đi tới: "Chào thím ạ, hai người này cũng là con của thím sao?”

"Con trai ba và con gái út của thím đó." Vu Tình nói xong vỗ vai Hiếu Minh: "Hiếu Minh, Tuyết Hoa chào chị Phượng Lan đi.”

"Chào chị Phượng Lan ạ." Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa đồng thanh hô một câu.

Vương Phượng Lan cười hắc hắc vội vàng đáp lại một tiếng.

"Aiya, mọi người vẫn chưa ăn cơm đúng không, phía trước đã ngồi đầy rồi, mọi người ra hậu viện ăn cơm đi, muốn ăn cái gì nào, Hiếu Minh Tuyết Hoa các em xem thực đơn đi." Vương Phượng Lan dẫn ba người đến hậu viện.

Từ Hiếu Minh và Tuyết Hoa nhìn thực đơn một chút, gọi một phần cá chua ngọt cùng một phần trứng gà xào cà chua, lại gọi thêm ba bát cơm trắng.