Chương 119

Tô Hoa nghe thấy cháu trai khóc liền đau lòng, nhìn Từ Lan Trân cô ta hất cằm lên nói: "Lan Trân, cháu trai mày muốn ăn trứng gà, mau cho nó đi.”

Từ Lan Trân không nói gì, gắp trứng gà lên, nhìn ánh mắt nhỏ mong chờ của Từ Tự Cường, cô ta há miệng ăn hết vào trong bụng.

Từ Tự Cường nhìn quả trứng gà không còn nữa, gân giọng gào khóc lên.

"Ô ô ô ô ô, cô út thật xấu xa.”

Sắc mặt Tôn Thúy Phân cũng có chút khó coi, ôm con trai vẻ mặt bất mãn trừng mắt nhìn chồng mình một cái, không phải là cô út này chỉ kiếm được tiền thôi sao, ra vẻ cái gì chứ.

"Em dẫn Tự Cường vào trong phòng đi, anh và cha nói chuyện với Lan Trân." Từ Phú Quý phân phó.

Lúc này Tôn Thúy Phân mới ôm con trai rời đi.

Từ Đại Trụ nhìn những người còn lại, chỉ giữ con trai lại, còn tất cả con dâu đều đi về phòng.

Lần này trong sân chỉ còn lại Từ Đại Trụ cùng ba anh em nhà họ Từ.

Từ Đại Trụ nhìn Từ Lan Trân ăn no uống đủ vẻ mặt tươi cười: "Lan Trân, chúng ta đều là người một nhà, về việc làm ăn này của con, con là một cô gái chạy tới chạy lui sẽ không an toàn. Hay là để cho anh cả, anh hai, anh ba của con cũng đi theo con làm ăn đi?”

Lời này vừa nói ra, ba anh em nhà họ Từ vẻ mặt chờ mong.

Ánh mắt Từ Phú Quý thẳng tắp, nhìn Từ Lan Trân lấy lòng nói: "Em gái à, cha nói rất đúng, một mình em là con gái chạy tới chạy lui sẽ rất mệt mỏi, có chút việc nặng nhọc em cứ để anh cả làm là được.”

Từ Phúc Hữu gãi gãi đầu, thành thật nói: "Em gái à, cha và anh cả nói rất đúng, nếu em cần giúp gì thì cứ việc gọi anh hai.”

Từ Phúc An không có ý nghĩ gì, ngồi ở một bên không yên lòng.

Trong lòng Từ Lan Trân cũng có tính toán nhỏ, việc kéo hàng rất mệt mỏi, nếu có người hỗ trợ thì tốt quá rồi.

Cô ta nhìn Từ Đại Trụ nói thẳng: "Cha, việc làm ăn này một mình con làm không xong, hay là để anh hai giúp con làm được không.”

Từ Phúc Hữu sửng sốt, không nghĩ tới em gái lại để mình đi hỗ trợ.

Từ Đại Trụ cũng có chút ngạc nhiên, trong lòng ông ta muốn để thằng cả đi hỗ trợ.

Xuống ruộng làm việc rất mệt, nếu thằng cả biết làm ăn sẽ không cần phải đi xuống ruộng chịu khổ nữa.

Từ Phú Quý vừa nghe để em hai đi, nhất thời nóng nảy, ánh mắt sốt ruột nhìn về phía Từ Đại Trụ.

Từ Đại Trụ nhận được ánh mắt của con trai, ý bảo anh ta chờ một chút, còn ông ta thì nhìn về phía con gái út chậm rãi nói: "Lan Trân, con buôn bán phải dùng đầu óc, anh hai của con chưa từng đi học, làm sao hiểu được những thứ này. Hay là để anh cả của con đi hỗ trợ đi, từ nhỏ anh cả của con đã thông minh, đi cùng chắc chắn có thể làm tốt việc làm ăn cho con.”

Vì Từ Lan Trân biết Từ Phú Quý có chút thông minh nên mới không cần anh ta.

Lỡ như anh ta đi, cướp mất việc làm ăn của mình thì phải làm sao, hơn nữa trong ba anh em của nguyên chủ thì Từ Phú Quý bắt nạt cô ta nhiều nhất.

Nhìn Từ Phúc An, Từ Lan Trân mở miệng nói: "Cha, hay là để anh ba đi cùng con đi, anh ba học giỏi toán, hơn nữa anh ba còn thông minh hơn.”

Môi hở răng lạnh, thằng cả và thằng ba đều là bảo vật trong lòng Từ Đại Trụ, nghe thấy lời của con gái, Từ Đại Trụ lập tức thay đổi suy nghĩ.

Dù sao thằng cả cũng đã quen với công việc đồng áng, thằng ba vừa mới học xong, căn bản là không làm được việc đồng áng, đi làm ăn cùng Lan Trân sẽ thích hợp hơn.

Nghĩ đến đây Từ Đại Trụ gật đầu: "Được rồi, để thằng ba đi đi.”

Từ Phú Quý nóng nảy: "Cha, sao cha có thể để thằng ba đi, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, việc gì cũng không làm được, nào có thích hợp bằng con.”

“Cha, con cảm thấy anh ba đi là thích hợp nhất, vừa vặn anh ba cần tôi luyện một phen, hiện tại là thích hợp nhất rồi." Từ Lan Trân cười nói.

Mặt Từ Phú Quý đều đen lại: "Em gái, xem như anh đã nhìn ra, em là cố tình không muốn để anh cả đi cùng em.”

Từ Lan Trân hừ một tiếng không nói gì.

"Đều ít nói một câu đi, Lan Trân, anh ba cùng buôn bán với con, hiện tại con còn chưa kết hôn, nói như thế nào thì kiếm được tiền cũng phải giao ra." Từ Đại Trụ vẻ mặt ôn hòa nói.

Từ Lan Trân bĩu môi, cô ta biết ông già này sẽ nói như vậy mà, cô ta cố gắng rút một nụ cười nói: "Tất nhiên rồi ạ, có điều con sẽ giao một nửa giống như anh cả, giữ lại một nửa cho mình.”

Từ Đại Trụ trực tiếp gật đầu.

Từ Phúc Hữu lại là vẻ mặt mê mang: "Cha, tiền anh cả con kiếm được đều nộp một nửa sao?”

Từ Đại Trụ quên mất đứa con trai thứ hai, hiện giờ bị hỏi như vậy, trên mặt lập tức có chút không nhịn được.

"Thằng hai, nhà anh trai con nhiều con cái, con cũng không phải không biết, trong tay nó không có chút tiền thì bọn nhỏ phải làm sao, con chỉ có một đứa nhỏ, cha và mẹ con nuôi các con, con lấy số tiền kia có ích lợi gì.”

Từ Phúc Hữu suy nghĩ một chút, hình như cũng có lý: "Cha, cha nói đúng.”

Từ Lan Trân thầm mắng Từ Phúc Hữu ngu ngốc.

Từ Phú Quý nộp một nửa tiền, bọn nhỏ kia vẫn là hai vợ chồng già này nuôi.

Trách không được Từ Đại Trụ và Tô Hoa không thích Từ Phúc Hữu, đúng là một kẻ ngốc.

Nói xong chuyện làm ăn, Từ Đại Trụ liền bảo người trong nhà giải tán.

Từ Lan Trân trở về phòng, cởi giày liền lấy tiền ở trong đế giày ra.

Ngay sau đó bò xuống gầm giường, tìm một cái hộp, cái hộp vừa mở ra, liền lộ ra toàn bộ tài sản cô ta kiếm được mấy ngày nay.

Đem mười đồng giấu trong đế giày bỏ vào trong hộp, hiện giờ coi như Từ Lan Trân là một phú bà nhỏ, trong tay đã có hơn năm mươi đồng.

Chờ cô ta cố gắng hơn nữa, có lẽ không quá một tháng cô ta chính là người giàu nhất vịnh nhà họ Từ.

Nghĩ đến đây đáy mắt Từ Lan Trân đều là vẻ hưng phấn, nằm ở trên giường vui vẻ cười ha hả.

Bên trong nhà cách vách.

Vu Tình ngồi ở chủ vị, mấy ngày nữa trường trung học cơ sở trên trấn sẽ khai giảng, thừa dịp ăn cơm hôm nay cô tính sẽ phân phó việc trong nhà một chút.

"Tất cả mọi người đều ở lại đây để mẹ nói mấy câu, vài ngày nữa sẽ khai giảng, mẹ định ngày mai sẽ dẫn Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi xem trường học một chút. Đến lúc đó chuyện thu mua rau trong nhà liền giao cho Hiếu Nhân làm, Hiếu Nhân, con có thể chứ?" Vu Tình hỏi.

Từ Hiếu Nhân vội vàng gật đầu: "Mẹ, con có thể làm được, sáng nay con nhìn mọi người làm như thế nào, con đã học được rồi ạ.”

"Vậy được, sau này chuyện thu mua rau liền giao cho con.”

Từ Hiếu Nhân thích buôn bán, xem như Vu Tình đã nhìn ra, lần trước ở nhà Ninh Khai Dương chính là như thế, thằng nhóc này nhìn thấy quần áo, ánh mắt lập tức lóe sáng lên.

Hôm nay nhìn thấy các cô thu mua rau, cũng cẩn thận ở một bên học tập.

Ăn cơm tối xong, Vu Tình liền trở về phòng, hai ngày nay cô mệt mỏi toàn thân đau nhức, nằm ở trên giường gần năm phút liền ngủ.

Vu Tình nằm trên giường ngủ thϊếp đi.

Ở bên phòng con cả, Lý Mai ôm con trai nằm trên giường, Từ Hiếu Nghĩa nhìn vợ mình có chút áy náy.

"Vợ à, ở cùng anh thật ủy khuất cho em rồi." Từ Hiếu Nghĩa ngượng ngùng, anh ta là một người đàn ông lại không kiếm được nhiều tiền bằng vợ mình, nói ra anh ta cảm thấy rất mất mặt.

Lý Mai nhìn ra suy nghĩ của chồng mình, nắm chặt tay anh ta nói: "Anh nói cái gì vậy, hai chúng ta nói cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất, chỉ cần hai chúng ta yên lành, em đều nguyện ý làm cái gì cũng được.”

Từ Hiếu Nghĩa gật đầu, lúc này mới lên giường, trong lòng lại âm thầm thề, về sau sẽ làm thêm chút công việc trong nhà, có thể để cho vợ sau khi tan làm nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.