Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Từ Xuân Mai rời khỏi nhà Tuyết Hoa, trong lòng có chút không cam lòng, nhìn sân nhà Từ Lan Trân, cô ta nhanh trí gõ cửa nhà Tô Hoa.

"Bác gái Tô ơi, bác gái Tô ơi." Từ Xuân Mai đứng ở cửa gõ gõ.

Tô Hoa đang giặt quần áo trong sân, nghe thấy thanh âm vội vàng mở cửa, nhìn thấy Từ Xuân Mai, cô ta sửng sốt: "Xuân Mai à, cháu tới tìm Lan Trân sao?”

"Vâng, Lan Trân có ở nhà không ạ? Mấy ngày nay hình như cháu thấy cô ấy làm ăn, kiếm được rất nhiều tiền, cháu cũng muốn học cách làm như thế nào." Từ Xuân Mai xoa xoa tay ngượng ngùng nói.

Tô Hoa kinh ngạc: "Cháu nói Lan Trân đang làm ăn sao? Tại sao bác lại không biết?”

Con nhóc chết tiệt này gần đây hoàn thành xong công việc liền biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ đi làm ăn, con nhóc này cứng cáp rồi, kiếm tiền cũng không biết mang về nhà.

"Nhưng cháu nhìn thấy Lan Trân ở cùng một chỗ với anh Kế Đông, còn mời anh ấy đến tiệm cơm ăn cơm, còn cho anh ấy tiền tiêu, chẳng lẽ là cháu nhìn lầm rồi sao?" Từ Xuân Mai lẩm bẩm.

Tô Hoa càng nghe sắc mặt càng kém, mũi thở hổn hển, đỉnh đầu tức đến bốc khói.

Từ Xuân Mai nhìn thấy bộ dáng của Tô Hoa như vậy, tâm tư nhỏ trong lòng xem như đã hoàn thành, nhìn Tô Hoa nói: "Bác gái, Lan Trân có ở nhà không ạ, nếu không có ở nhà thì cháu đi đây ạ.”

Tô Hoa thở phì phò lắc đầu.

Từ Xuân Mai xoay người rời đi.

Từ Lan Trân muốn cướp đàn ông với mình sao, cũng không nhìn lại xem bản thân được mấy lạng.

Bảy tám giờ chiều, Từ Lan Trân vui sướиɠ từ bên ngoài trở về, vừa mới đi vào trong sân.

Từ Lan Trân đã cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, cô ta nhìn mấy người trong sân khó hiểu hỏi: "Cha mẹ, anh trai, chị dâu còn chưa ngủ ạ?”

Tô Hoa hừ hừ, ngồi trên ghế bóp eo: "Chờ mày đó, mày đi đâu vậy? Tao có nghe Xuân Mai nói mày đi làm ăn ở bên ngoài đúng không?”

"Làm ăn gì ạ, mẹ không thể nói bậy nha, nếu truyền ra ngoài nhà chúng ta sẽ bị bắt đó." Từ Lan Trân cau mày, trong lòng lại mắng Từ Xuân Mai mấy trăm lần.

Con tiện nhân miệng thối này.

Ánh mắt Tô Hoa âm trầm: "Con nhóc chết tiệt, mày bớt lải nhải đi, mau chóng lấy tiền ra cho tao, bây giờ mày cứng cáp rồi phải không, lại dám giấu tiền ở sau lưng bà đây. Thằng cả, thằng hai, thằng ba, các con còn sửng sốt làm cái gì, còn không mau bắt con nhóc này lại cho mẹ." Tô Hoa thả lỏng nói.

Từ Đại Trụ cũng là gương mặt âm trầm, từ sau lần phát sốt kia, con nhóc này giống như biến thành một người khác vậy.

Không chỉ to gan, còn trở nên bất hiếu, chuyện kiếm tiền lớn như vậy lại không nói với người nhà, còn chạy đi mua đồ cho cháu trai của ông Trương ở trong chuồng lợn.

Con nhóc chết tiệt này kiếm được tiền lại không phải hiếu thuận ông ta trước.

Từ Đại Trụ càng nghĩ càng tức giận.

Từ Lan Trân thấy mấy anh em Từ Phú Quý muốn đến bắt mình, sợ tới mức giậm chân muốn chạy đi.

Tôn Thúy Phân nhanh tay lẹ mắt, vội vàng khóa cửa lại.

Từ Lan Trân nhất thời không còn chỗ nào để trốn.

Ba anh em nhà họ Từ vây cô ta lại một chỗ, Từ Phú Quý trực tiếp xông lên, đẩy Từ Lan Trân ngã xuống đất, sau đó mò mẫm ở trên người cô ta.

Ánh mắt Từ Phú Quý sáng ngời, tìm được một cái túi nhỏ từ trên người Từ Lan Trân: "Cha mẹ, có một cái túi.”

Ánh mắt Tô Hoa sáng lên: "Mau mở ra.”

Từ Phú Quý mở túi ra trong ánh mắt tò mò của mọi người, trong nháy mắt lộ ra một cuộn tiền.

Tô Hoa không bình tĩnh, ngựa không ngừng vó chạy tới, đoạt lấy tiền, ngã xuống bàn.

San bằng tiền, cô ta cầm tiền đếm: "Một xu, hai hào, tám hào, một đồng, đồng này là bao nhiêu.”

Tô Hoa chỉ biết đếm đến một đồng, còn lại cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Vẻ mặt Từ Đại Trụ ghét bỏ, đoạt lấy tiền từ tay Tô Hoa: "Một đồng một, một đồng hai, tổng cộng là mười lăm đồng.”

"Ôi ~ sao lại nhiều như vậy? Lan Trân ở bên ngoài làm ăn gì vậy, sao được nhiều tiền như thế này chứ.” Tôn Thúy Phân vẻ mặt khϊếp sợ.

Đừng nói chỉ có cô ta khϊếp sợ, những người còn lại trong sân cũng đều là vẻ mặt khϊếp sợ.

Mấy ngày nay vừa làm xong đã không thấy bóng dáng Lan Trân đâu, đếm lại cũng chỉ khoảng mười ngày, đã được mười lăm đồng rồi.

Không tính tiền cô ta đưa cho Trương Kế Đông và ăn uống, nếu tính cả vào chẳng phải là nhiều hơn sao.

Ánh mắt Tô Hoa nhìn Từ Lan Trân lập tức thay đổi: "Phú Quý, mau buông em gái con ra.”

Từ Phú Quý nghe lời buông tay ra.

Từ Đại Trụ vẻ mặt hiền lành nhìn Từ Lan Trân, vẫy vẫy tay với cô ta: "Lan Trân, con lại đây ngồi đi.”

Từ Lan Trân đề phòng, đi tới, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Từ Đại Trụ chậm rãi nói: "Lan Trân, những thứ này đều là tiền con kiếm được sao?”

Từ Lan Trân không tình nguyện gật đầu.

Tôn Thúy Phân giật mình, tiến lại gần: "Em gái, em làm ăn gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Vốn Từ Lan Trân không có ý định giấu diếm, chỉ là cô ta muốn chờ tiết kiệm thêm chút tiền rồi mới nói chuyện này ra, đều trách con tiện nhân Từ Xuân Mai kia, hại cô ta bây giờ phải nói hết ra.

"Chỉ bán một ít cây trồng, con thu mua một ít trứng gà và một ít cá trích bùn từ trong thôn, sau đó mang lên thị trấn bán. Đến thị trấn, con bán những thứ này, sau đó mua một số sản phẩm khiếm khuyết của nhà máy trên thị trấn, sau đó mua với giá thấp để bán trong làng gần chúng ta.”

Hơn nữa những đồ khiếm khuyết của nhà máy lớn người ta đều vứt đi rất nhiều, cô ta cũng nhặt về.

"Cái này cũng có thể kiếm tiền sao." Tô Hoa không thể tưởng tượng nổi.

Từ Đại Trụ kích động: "Chắc chắn có thể kiếm tiền, cô xem không phải Vu Tình cách vách cũng thu mua rau bán sao, không chừng cũng kiếm được bao nhiêu tiền đó.”

Nói đến nhà bên cạnh, Từ Lan Trân tràn đầy xem thường: "Cha mẹ, cách vách chỉ thu mua một ít rau có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, cùng lắm một ngày được mấy đồng bạc, thứ con bán lợi nhuận cao hơn bọn họ nhiều. Mọi người cứ nhìn xem, không bao lâu nữa con sẽ kiếm được nhiều hơn bọn họ.”

Ngón tay Từ Đại Trụ không ngừng gõ bàn, lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào người con gái này, ông ta nhìn con dâu hai phân phó: "Nhà thằng hai, em gái con về trễ như vậy chắc chắn còn chưa ăn cơm đâu. Con vào bếp nấu cho Lan Trân một bát mì trắng, nấu thêm một quả trứng vào.”

Tô Hoa nghe xong lời của chồng mình, ánh mắt đều muốn thẳng tắp, một đứa con gái ăn ngon như vậy làm cái gì, cô ta vừa định nổi giận.

Từ Đại Trụ liền đen mặt: "Cô câm miệng cho tôi, tôi nói chuyện với Lan Trân, tốt nhất cô nên an phận một chút đi.”

Từ Lan Trân cảm nhận được Từ Đại Trụ có thay đổi với mình, trong lòng có chút đắc ý, sau này có cách kiếm tiền này, cô ta ngược lại muốn nhìn xem còn có người nào dám không để mình vào mắt nữa.

Tô Hoa bị Từ Đại Trụ ầm ĩ, trong lòng tuy còn tức giận nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Trần Tú Hoa chạy vào phòng bếp nấu cơm, chỉ chốc lát sau một bát mì trắng nóng hổi đã làm xong, phía trên còn rắc hành hoa đặt một quả trứng gà đầy dầu mỡ.

Mì vừa lên bàn, người trong sân nhao nhao nuốt một ngụm nước miếng.

Từ Lan Trân nhìn mì không có một tia dao động, mấy ngày nay cô ta ở bên ngoài ăn ngon hơn thế này nhiều, cho nên cô ta cũng không để một bát mì vào mắt.

Có điều cũng đói bụng, Từ Lan Trân bưng bát cầm đũa ăn từng ngụm.

Từ Tự Cường ở một bên oa oa hét lớn: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn trứng gà.”
« Chương TrướcChương Tiếp »