Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cô câm miệng, ai nói chúng tôi không trả tiền." Từ Thừa Dũng hét lớn một tiếng, ngăn Vương Phượng Lan lại, sau đó anh ta có chút xấu hổ nhìn về phía Vu Tình nói: "Em dâu, tôi và chị dâu cô ra ngoài vội nên quên cầm theo tiền. Cô xem cô có thể trả tiền cho chúng tôi trước được không, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô.”

Vu Tình cười lạnh một tiếng: "Anh cả, chị dâu cả, các người đi ăn cơm mà không mang theo tiền sao?”

Gương mặt Từ Thừa Dũng nghẹn đến đỏ bừng lắp bắp nói: "Chúng tôi có mang theo tiền, chỉ là ăn hơi nhiều nên không đủ.”

"Ồ." Vu Tình thản nhiên nói.

Sắc mặt Cố Tuệ Nương vui vẻ, cho rằng Vu Tình sẽ lấy tiền ra trả thay cho bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Tình.

Từ Thừa Dũng cũng có chút vui vẻ nhìn Vu Tình: "Em dâu, cô giúp tôi trả trước, lần sau tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”

Vu Tình: "Ừm.”

"Vậy cô trả đi chứ!" Từ Thừa Dũng thúc giục nói, anh ta còn vội đi làm, nhân viên phục vụ này không thấy tiền sẽ không thả người.

"Ồ." Vu Tình đáp lại một tiếng, không làm gì cả.

"Vu Tình, cô có ý gì, nếu cô không trả hộ thì cứ nói thẳng ra, cô ghê tởm đến mức như vậy sao? Tôi biết cô là tiện nhân không có ý tốt gì mà." Cố Tuệ Nương tức giận nói.

Vu Tình móc lỗ tai nhìn Từ Thừa Dũng: "Anh cả, cũng không phải là tôi không trả tiền hộ các người, xem ý tứ này của chị dâu cả là không cần tôi rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Vu Tình nói xong xoay người đi vào trong tiệm cơm.

Lưu lại vẻ mặt không hiểu gì của Cố Tuệ Nương, vẻ mặt phẫn nộ của Từ Thừa Dũng, anh ta giận dữ trừng mắt nhìn Cố Tuệ Nương, quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ hỏi: "Bao nhiêu tiền?”

"Tổng cộng hai đồng tám hào." Vương Phượng Lan tính toán.

Từ Thừa Dũng sờ sờ túi lấy ra hai đồng: "Cô có bao nhiêu tiền thì lấy ra, nhanh lên, tôi trễ làm bây giờ.”

Lúc này Cố Tuệ Nương mới nhanh nhẹn móc ra tám hào.

Vương Phượng Lan nhận lấy tiền liền buông hai người ra.

Nhìn hai người chạy trối chết, Vương Phượng Lan phun một ngụm nước bọt lên mặt đất, sau đó nhanh chóng trở về tiệm cơm.

Tìm được Vu Tình, Vương Phượng Lan khua tay múa chân nói: "Bà chủ, hai người kia đưa tiền rồi ạ, cháu thấy bọn họ là muốn trốn nợ, cũng không phải là không có tiền? Còn nói không mang đủ, không có tiền còn ăn nhiều như vậy à, thím không nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ vừa mới trả tiền đâu, thật sự là khiến cho người ta ghê tởm.”

Trả tiền là tốt rồi.

Hai vợ chồng Từ Thừa Dũng tính toán gì cô cũng biết rõ, muốn nói hai người này cũng rất kỳ lạ, lần nào cũng xem thường người thân ở nông thôn.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn tiêu tiền của người thân ở nông thôn, thật sự là không biết xấu hổ, diễn vô cùng nhuần nhuyễn đấy.

Hôm nay không còn hoạt động tặng cháo gạo, làm ăn vẫn không khác gì hôm qua, sáng sớm đã kiếm được hơn bảy mươi đồng.

Tối qua trừ đi chi phí kiếm được năm mươi lăm đồng, cộng thêm buổi sáng và buổi trưa, tổng cộng kiếm được hai trăm hai mươi lăm đồng.

Ngoài tiền lương và tiền điện hàng ngày của mỗi người và tiền thuê nhà, cô cũng có hơn 200 đồng một ngày.

Một tháng có sáu ngàn, nếu một năm sẽ là vài chục ngàn.

Càng nghĩ Vu Tình lại càng vui vẻ.

Ở vịnh nhà họ Từ.

Mỗi lần Từ Xuân Mai nhìn thấy mẹ của Tuyết Hoa đều có chút sợ hãi, hôm nay thừa dịp Vu Tình không có ở nhà, cô ta lặng lẽ đi tìm Tuyết Hoa.

Từ Tuyết Hoa nhìn thấy chị em tốt đến cũng vui vẻ, kéo Từ Xuân Mai vào trong nhà: "Chị Xuân Mai, sao chị lại tới đây, lên phòng em ngồi một lát đi.”

Từ Xuân Mai thăm dò, hỏi: "Tuyết Hoa, mẹ và chị dâu em đều không ở nhà sao?”

"Không ạ, mẹ và chị dâu của em đều làm việc ở trên thị trấn rồi." Tuyết Hoa nói xong liền kéo Từ Xuân Mai chạy vào trong phòng.

Từ Xuân Mai vào phòng vẻ mặt hâm mộ: "Tuyết Hoa, nhà em còn xây bằng xi măng nha, đẹp thật đấy.”

"Em còn có tủ quần áo nữa." Từ Xuân Mai càng nhìn càng ghen tị.

Nhà của gia đình bọn họ là một ngôi nhà đất, sàn nhà là đất, tường cũng là đất.

Phòng nhà bọn họ còn ít, hiện giờ cô ta đã mười lăm tuổi rồi, ngay cả một phòng riêng thuộc về mình cũng không có.

Tuyết Hoa không chỉ có phòng riêng của mình, còn có tủ quần áo, bàn ghế trong phòng còn mới tinh, càng nhìn trong lòng Từ Xuân Mai càng ghen tị.

Dựa vào cái gì mà cuộc sống của Tuyết Hoa lại tốt như vậy.

"Chị Xuân Mai, chị đang nghĩ gì vậy?" Tuyết Hoa thấy cô ta thật lâu cũng không nói lời nào bèn hỏi một câu.

Từ Xuân Mai nghe thấy thanh âm lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Tuyết Hoa: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy phòng của em rất đẹp.”

“Chị Xuân Mai ngồi xuống rồi nói chuyện." Tuyết Hoa mang một cái ghế cho Từ Xuân Mai, sau đó lại lấy mấy viên kẹo sữa đưa cho Từ Xuân Mai.

Từ Xuân Mai cười cảm kích với cô bé, ngồi trên ghế cầm kẹo sữa nhét vào trong miệng.

"Tuyết Hoa, mấy ngày nay em có gặp anh Kế Đông không?" Từ Xuân Mai nói xong sắc mặt có chút khẩn trương.

Tuyết Hoa thấy vậy vẻ mặt kỳ quái: "Em không, sao vậy?”

"Chị, chị nhìn thấy anh ấy hình như rất thân thiết với Từ Lan Trân, nhiều lần chị nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ nói nói cười cười." Từ Xuân Mai nói xong hai mắt dần dần có chút đỏ thẫm.

Cô ta sắp có thể ở cùng một chỗ với anh Kế Đông rồi, hết lần này tới lần khác lại có một Từ Lan Trân nhảy vào, thật sự là tức chết cô ta.

Tuyết Hoa sửng sốt: "Chị Xuân Mai, chị nói Trương Kế Đông và Từ Lan Trân ở cùng một chỗ sao? Vậy tại sao anh ấy lại nhận tiền của em, không, em phải lấy lại tiền.”

Tuyết Hoa nói xong thở phì phò đứng lên.

Từ Xuân Mai lập tức nóng nảy, vội vàng kéo Tuyết Hoa lại, vội vàng giải thích: "Không phải, chị không có ý đó, chị cảm thấy hình như Từ Lan Trân cũng thích anh Kế Đông. Có điều chắc chắn là anh Kế Đông sẽ không thích Từ Lan Trân đâu, người sáng suốt chắc chắn đều biết em xinh đẹp hơn Lan Trân rất nhiều.”

"Tuyết Hoa, chị cảm thấy em nên nói rõ ràng với Lan Trân đi, bảo cô ta cách xa anh Kế Đông một chút." Từ Xuân Mai vẻ mặt suy nghĩ vì Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa lại có chút do dự: "Chị Xuân Mai, sao em lại nói với Lan Trân, em cũng không phải người yêu của anh Kế Đông.”

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là em đi gặp anh Kế Đông một lần, xem rốt cuộc là anh ấy có ý gì.”

"Không được." Từ Xuân Mai nóng nảy, Tuyết Hoa đi gặp anh Kế Đông, không phải chuyện kia sẽ bại lộ sao.

Tuyết Hoa có chút buồn bực: "Chị Xuân Mai, sao lại không được, anh Kế Đông đã cầm tiền của em, em không thể xác định anh Kế Đông có tâm tư gì với em sao? Nếu không em đưa tiền cho anh ấy cũng vô ích.”

Sắc mặt Từ Xuân Mai có chút cứng ngắc, cười gượng nói: "Tuyết Hoa, em là một cô gái, phải rụt rè một chút, nếu em đi hỏi, chắc chắn anh Kế Đông sẽ cảm thấy em không rụt rè. Đến lúc đó lỡ như sinh lòng chán ghét em thì làm sao, vẫn nên chờ một thời gian nữa đi, chị sẽ tranh thủ thời gian đi hỏi anh Kế Đông.”

Tuyết Hoa nhàn nhạt đáp lại một tiếng, trong lòng có chút không vui, Trương Kế Đông có gì để tức giận, cầm tiền của cô bé còn có thể ghét bỏ cô bé không rụt rè sao.

"Tuyết Hoa, áo khoác của em chị đã mặc hỏng rồi, cái áo này bao nhiêu tiền chị sẽ bồi thường cho em." Từ Xuân Mai mở đề tài nói.

Tuyết Hoa vừa định nói không cần, nhưng nghĩ đến cô bé sắp phải đi học, về sau chi tiêu trong nhà càng lúc càng nhiều, cha cô bé đã không còn nữa, sau này cô bé phải tiết kiệm một chút mới được.

"Cái áo khoác kia là mẹ em mua ở hợp tác xã Cung - Tiêu, một cái mười hai đồng, em đã mặc vài lần rồi, chị đưa cho em tám đồng là được.”

Mặt Từ Xuân Mai muốn lệch đi, cô ta không nghĩ tới Tuyết Hoa lại thật sự muốn cô ta bỏ tiền ra, nhưng lời đã nói ra, hiện tại không trả cũng không được.

Sắc mặt cô ta trầm xuống chậm rãi nói: "Được, tiền này chị sẽ chậm rãi trả lại cho em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »