Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Được rồi, mọi người chờ một chút, cháu sẽ mang đồ ăn lên cho mọi người trước." Vương Phượng Lan nói xong liền đi ra đằng sau xới cơm.

Lý Mai nhìn hai vợ chồng Từ Thừa Dũng có chút không vui.

"Lý Mai, cháu làm việc ở đây à?" Cố Tuệ Nương tò mò hỏi.

Lý Mai gật đầu, sau đó đón tiếp những vị khách khác.

Cố Tuệ Nương ghét bỏ nhìn cô ấy một cái, quả nhiên là người một nhà, đều ngang ngược vô lý.

Đợi đến khi thức ăn đã đầy đủ, mấy người Từ Thừa Dũng bắt đầu ăn cơm.

Cố Tuệ Nương ăn cơm, miệng không ngừng lải nhải: "Thừa Dũng, anh nói xem sao Lý Mai lại làm việc ở đây chứ, nó còn chưa tốt nghiệp tiểu học, sao có thể làm việc ở tiệm cơm được.”

Từ Thừa Dũng cũng không rõ ràng lắm, ăn từng miếng bánh bao thịt, đừng nói là thơm biết bao nhiêu.

"Em quan tâm đến nó làm gì, chỉ cần hàng ngày nó đều làm việc ở đây, chúng ta có thể có đồ ngon để ăn, chính là có lợi không hại đối với chúng ta." Từ Thừa Dũng nói như nước chảy mây trôi.

Giống như tiệm cơm này là nhà của anh ta vậy.

Cố Tuệ Nương cười hắc hắc, còn không phải là như vậy sao, nếu Lý Mai đã làm việc ở đây, vậy những người này sẽ ngại lấy tiền cơm của bọn họ.

Đến lúc đó bọn họ ăn cơm xong thì đi luôn, về phần tiền cơm ai trả thì bọn họ mới mặc kệ.

"Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sẽ đi luôn." Cố Tuệ Nương cúi đầu nhỏ giọng nói.

Vương Phượng Lan không phải kẻ ngốc, nhìn Lý Mai giống như không thân thiết với người bác cả này, nhất thời nổi lên cảnh giác: "Lý Mai, bác cả với nhà em quan hệ không tốt sao?”

Lý Mai gật đầu: "Vâng.”

Lần này Vương Phượng Lan hối hận, vậy đợi lát nữa có nên lấy tiền hay không.

Ngay lúc cô ấy đang nghi hoặc, Vu Tình đi xe đạp đến tiệm cơm, nhìn thấy cô đến, Vương Phượng Lan giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

"Thím ơi, có thu tiền của hai người này không ạ?" Vương Phượng Lan hỏi.

Vu Tình nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy thì thấy cả nhà Từ Thừa Dũng.

Từ Thừa Dũng nhìn thấy Vu Tình trong mắt xuất hiện một tia kinh diễm, rất nhanh đã đè xuống: "Vu Tình, cô cũng làm ở đây sao?”

"Không, tôi đến thăm con dâu của tôi một lát." Vẻ mặt Vu Tình nhàn nhạt, nói xong liền đặt xe đạp sang một bên.

Vương Phượng Lan có ngốc đến đâu cũng nhìn ra bà chủ không thích cả nhà này.

Cố Tuệ Nương nhìn bộ dáng không lạnh không nhạt của Vu Tình, trong lòng tức giận, vừa rồi ánh mắt của chồng cô ta nhìn Vu Tình, cô ta đã thấy rõ ràng.

Nhìn gương mặt trắng nõn của Vu Tình, khuôn mặt ghen tị của Cố Tuệ Nương vặn vẹo cùng một chỗ.

"Em dâu hai, mới mấy ngày không gặp, sao làn da của em lại đẹp hơn nhiều như vậy, em dùng sản phẩm chăm sóc da gì đó?" Cố Tuệ Nương nén giận, tò mò hỏi.

Vu Tình ngẩng đầu nhìn Cố Tuệ Nương, cười cười: "Sản phẩm chăm sóc da sao, tôi dùng trứng gà thêm mật ong, nếu chị muốn thì có thể thử, nói không chừng cũng có thể giống như tôi.”

Trứng gà thêm mật ong có tác dụng gì cô không biết, cô chỉ biết thời đại này trứng gà và mật ong đều là thứ quý hiếm, nếu Cố Tuệ Nương muốn thật sự phải dựa theo phương pháp này.

Nhưng mà cần rất nhiều tiền, chỉ là không biết cô ta có nỡ hay không.

"Thật sao?" Cố Tuệ Nương vui vẻ, sờ sờ khuôn mặt mình kích động, phảng phất như đã nhìn thấy mình trở nên xinh đẹp như hoa.

"Thật đó, chỉ là trứng gà và mật ong không rẻ, chắc là anh cả nỡ cho chị dùng chứ?" Vu Tình hỏi ngược lại.

Cố Tuệ Nương lập tức được nước, nhìn Vu Tình đắc ý ngẩng đầu lên: "Chắc chắn là anh cả của cô nỡ cho tôi dùng rồi. Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn em dâu hai, nếu không phải lúc trước cô nhường tôi, tôi cũng sẽ không gả được cho một người đàn ông tốt như vậy.”

Vương Phượng Lan ở một bên nghe mà giật mình, đôi mắt co rút nhìn thoáng qua Cố Tuệ Nương và Từ Thừa Dũng.

Nhìn bà chủ của cô ấy đẹp hơn người phụ nữ này rất nhiều lần, mắt của người đàn ông này mù hả.

"Chị dâu à, tôi cũng muốn cảm ơn chị, nếu không phải chị cướp anh ta đi, tôi cũng sẽ không gả cho Thừa Diên tốt như vậy." Vu Tình châm chọc nói.

"Từ Thừa Diên đã chết, cô cảm ơn cái gì." Cố Tuệ Nương thấy Vu Tình không khó chịu, trong lòng bùng nổ giống như là uống thuốc súng.

Trước kia mỗi lần nhắc tới Thừa Dũng, cô đều sẽ hâm mộ cuộc sống của mình, hiện giờ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, Vu Tình không hâm mộ cuộc sống tốt đẹp của mình nữa sao.

Nếu lúc trước Vu Tình gả cho Từ Thừa Dũng, người ăn lương thực mà quốc gia phân phát cho chính là Vu Tình, cô cũng không cần ở nông thôn.

"Em im đi." Từ Thừa Dũng nhìn vợ mình có chút tức giận, đúng là người phụ nữ chanh chua, nhiều người nhìn như vậy, mất mặt chết đi được.

Cố Tuệ Nương không nghĩ tới người đàn ông lại rống mình, lập tức nổi giận, đưa tay chộp về phía mặt anh ta: "Từ Thừa Dũng, anh bảo tôi câm miệng, anh có ý gì. Có phải anh thấy Vu Tình trở nên xinh đẹp, lại muốn thông đồng với cô ta hay không, tôi nói cho anh biết Từ Thừa Dũng, nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà tôi.”

Sắc mặt Từ Thừa Dũng tối sầm lại, anh ta ghét nhất chính là người khác đem căn nhà anh ta đang ở ra nói chuyện, lúc trước kết hôn, nhà bọn họ ở nông thôn, căn bản không có nhà ở trên thị trấn.

Hết lần này tới lần khác nhà Cố Tuệ Nương bảo nhất định phải có một căn nhà trong trấn, bằng không sẽ không kết hôn.

Sau đó người nhà Cố Tuệ Nương bỏ tiền ra giúp anh ta mua nhà, yêu cầu mỗi tháng anh ta đều phải trả một khoản tiền, nhiều năm như vậy anh ta đã sớm trả xong, lại nói tiếp căn nhà này cũng là của anh ta.

Nhìn Cố Tuệ Nương, Từ Thừa Dũng âm trầm trừng mắt nhìn cô ta một cái, giận dữ mắng: "Cô nói cái gì, đuổi tôi ra ngoài sao, Cố Tuệ Nương cô đừng quên, tiền nhà này tôi đã sớm trả hết rồi. Hiện giờ nhà này chính là của tôi, cho dù đuổi người cũng là tôi đuổi cô đi, cô lấy quyền gì đuổi tôi.”

"Từ Thừa Dũng, anh có ý gì, anh muốn đuổi tôi đi sao? Ôi chao, anh chính là kẻ phụ bạc mà, tôi sinh con dưỡng cái cho anh, hôm nay anh vì một con hồ ly tinh mà muốn đuổi tôi đi." Cố Tuệ Nương ngồi trên ghế vỗ đùi khóc lóc.

Từ Thừa Dũng nhìn những người xung quanh chỉ trỏ mình, cố nén lửa giận nhìn Cố Tuệ Nương: "Cô câm miệng cho tôi, có phải cô nhất định muốn cho nhiều người xem náo nhiệt như vậy hay không? Mau đứng dậy về nhà cho tôi, cô còn không về thì tôi đi.”

Cố Tuệ Nương bị nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, nhìn nhìn người xung quanh nghị luận về bọn họ.

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, nếu truyền đến nơi làm việc của cô ta, sau này cô ta nào còn mặt mũi gặp người khác chứ.

Cố Tuệ Nương vội vàng đứng lên, che mặt định rời đi cùng Từ Thừa Dũng.

Vương Phượng Lan thấy bọn họ muốn đi, vội vàng đuổi theo: "Các người còn chưa trả tiền đâu.”

"Tiền.” Mặt Cố Tuệ Nương thay đổi: "Cô đi hỏi Lý Mai đi, đó là cháu dâu của tôi, trừ vào tiền lương của nó.”

Vương Phượng Lan tức giận: "Cô ấy vừa đi làm, căn bản còn chưa có tiền lương, các người mau trả tiền, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Cố Tuệ Nương không muốn trả tiền, sao có thể không chiếm tiện nghi cho được, kéo người đàn ông muốn chạy đi.

Vương Phượng Lan đưa tay kéo cánh tay Cố Tuệ Nương lại, lớn tiếng quát: "Mọi người mau đến đây xem đi, hai vợ chồng này ăn cơm không trả tiền. Nhìn ăn mặc kiểu mẫu mà ăn cơm không trả tiền, mọi người có biết là đơn vị nào hay không, sao lại không biết xấu hổ như vậy.”

Vừa nhắc tới đơn vị làm việc, sắc mặt hai người Từ Thừa Dũng và Cố Tuệ Nương đều biến đổi, nếu để cho lãnh đạo biết, nói không chừng còn có thể bị mất việc.
« Chương TrướcChương Tiếp »