Chương 115

"Từ Thừa Dũng, anh đừng ăn nữa." Cố Tuệ Nương nhìn người đàn ông vùi đầu ăn cơm trong lòng tức giận, Vu Tình muốn cho bọn nhỏ trong nhà đi học, cô có ý gì đây.

Đến bây giờ còn muốn ganh đua so sánh với mình, thật sự là không biết xấu hổ.

Từ Thừa Dũng bị vợ cướp đũa, vẻ mặt buồn bực: "Em làm gì vậy, có chuyện gì nói mau.”

"Chuyện gì, anh có biết là Vu Tình muốn cho Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học hay không.” Cố Tuệ Nương tức giận nói.

"Đi thì đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu." Từ Thừa Dũng vẻ mặt không thèm để ý.

Cố Tuệ Nương nhìn anh ta như vậy lại càng tức giận: "Sao lại không liên quan gì đến chúng ta, anh nói xem cô ta lấy tiền ở đâu để cho đi học.”

"Bán thịt lợn." Từ Thừa Dũng có chút không kiên nhẫn, anh ta đi làm mệt mỏi cả ngày, về nhà còn không thể ăn một bữa cơm ngon.

Từ Hiếu Sinh trợn trắng mắt: "Mẹ, mẹ sợ cái gì, bọn họ đã mấy năm không đi học rồi, hiện tại đi học trường sẽ cần bọn họ sao, cho dù cần, có lẽ bọn họ cũng không học được.”

Cố Tuệ Nương nghe xong lời này có chút an ủi, đúng vậy, người phụ nữ Vu Tình kia ngốc nghếch, ngay cả mấy quyển sách cũng chưa đọc qua, sinh ra đứa nhỏ có thể thông minh đến đâu chứ.

Từ Thừa Dũng nhìn thấy sắc mặt của cô ta trở nên tốt hơn, đoạt lấy chiếc đũa từ trong tay cô ta, ăn một miếng thức ăn nói tiếp: "Hiếu Sinh nói rất đúng, không phải ai cũng có thể đi học được. Đầu óc không thông minh đi học cũng lãng phí tiền bạc, hơn nữa em trai hai của anh đã mất, trong nhà còn một người phụ nữ như cô ta cho dù có tiền trong tay cũng không tiêu trong bao lâu, không bao lâu sau chắc chắn Hiếu Minh và Tuyết Hoa sẽ ngoan ngoãn về nhà.”

Lời này cũng không sai, đi học chính là tốn tiền nhất.

Người có điều kiện không tốt, làm sao có thể đi học chứ.

Vu Tình quá mù quáng rồi.

Cố Tuệ Nương được an ủi như vậy, trong lòng không còn tức giận, chỉ chờ qua vài ngày Vu Tình bị mất mặt thôi.

"Đúng rồi, chủ nhật này được nghỉ, chúng ta trở về nhà cũ một chuyến đi." Từ Thừa Dũng ăn cơm nói.

Khóe miệng Cố Tuệ Nương nhếch lên: "Trở về làm gì, muốn thì anh tự trở về đi, em không đi, mùi phân gà đầy sân nhà mẹ anh khó ngửi chết đi được.”

"Em nhất định phải trở về, lần trước Hiếu Nhân nhìn thấy chúng ta ăn thịt không biết trở về có cáo trạng hay không, chúng ta vừa mới cầm lương thực của cha mẹ đã đi ăn thịt rồi, em nói xem trong lòng cha mẹ sẽ suy nghĩ gì. Lỡ như thất vọng về chúng ta, sau này không cho chúng ta cái gì nữa thì phải làm sao." Từ Thừa Dũng cầm đũa gõ gõ bàn, sao lại xui xẻo như vậy, bị Hiếu Nhân nhìn thấy.

Sau này Hiếu Minh và Tuyết Hoa lại lên trấn đi học, anh ta và vợ lại càng phải cẩn thận.

Cố Tuệ Nương nhìn chồng mình vẻ mặt nghiêm túc, không tình nguyện gật đầu.

Cơm nước xong, Cố Tuệ Nương bưng bát đũa đi vào phòng bếp.

Đặt bát đũa vào chậu rửa bát, cô ta ngâm nga khẽ hát trở về phòng.

Đợi đến khi Từ Hiếu Tồn và Hậu Nguyệt Lan về đến nhà, Cố Tuệ Nương và Từ Thừa Dũng đã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hậu Nguyệt Lan rửa mặt rồi đi vào trong phòng bếp, nhìn phòng bếp lộn xộn lông mày liền nhíu lại, đợi đến khi mở nắp nồi ra cô ấy tức giận đến sắc mặt đỏ lên.

"Hiếu Tồn, mẹ không để lại đồ ăn cho chúng ta." Hậu Nguyệt Lan vẻ mặt phẫn nộ.

Từ Hiếu Tồn không tin, đi tới phòng bếp lục lọi một vòng thật đúng là không có cái gì ăn, sắc mặt lập tức khó coi.

"Hiếu Tồn, mẹ anh có ý gì vậy? Không phải là giúp cha mẹ em làm mấy ngày, đến nỗi như vậy sao?" Hậu Nguyệt Lan tức đến lông mày đều dựng thẳng lên.

Từ Hiếu Tồn cũng có chút tức giận, nhìn vợ bất đắc dĩ nói: "Quên đi, trở về ngủ thôi, sáng mai em cũng đừng nấu cơm nữa, chúng ta đến nhà cha mẹ em ăn cơm.”

Hậu Nguyệt Lan gật đầu, rửa mặt rồi trở về phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hậu Nguyệt Lan cùng Từ Hiếu Tồn đi ra ngoài.

Cố Tuệ Nương và Từ Thừa Dũng rời giường ra khỏi phòng mới phát hiện ra hôm nay rất yên tĩnh, cô ta bước nhanh đến phòng bếp liền nhìn thấy bên trong vẫn là bộ dáng hôm qua.

Cô ta lập tức tức giận, bước nhanh đến cửa phòng Từ Hiếu Tồn, đá cửa phòng một cái: "Từ Hiếu Tồn, vợ của mày đâu, bây giờ đã mấy giờ rồi còn không mau nấu cơm. Hậu Nguyệt Lan, con tiện nhân này, mau chóng cút ra ngoài nấu cơm cho tao.”

Cửa bị đá một cái, một tiếng cót két liền mở ra, Cố Tuệ Nương sửng sốt, vào trong phòng mới nhìn thấy trên giường đã không còn người, lập tức tức giận nổi trận lôi đình.

“Thừa Dũng, đây là muốn tạo phản rồi, không biết Hiếu Tồn và vợ nó đã chạy đi đâu, bữa sáng cũng không nấu, đây là muốn em tức chết sao." Cố Tuệ Nương giống như một người đàn bà chanh chua hét lớn.

Từ Thừa Dũng lại không có thời gian rảnh rỗi tức giận: "Vậy em còn sững sờ làm cái gì, còn không mau chóng thu dọn rồi đi ăn sáng, chờ đói bụng à.”

Cố Tuệ Nương gật đầu, đúng, hiện tại nấu cơm cũng không kịp nữa, phải mau chóng thu dọn rồi đi ăn sáng còn đi làm.

Nhìn con trai, Cố Tuệ Nương cầm một đồng tiền đưa cho Từ Hiếu Sinh: "Hiếu Sinh, con cầm tiền đi mua hai cái bánh bao ăn, một lát nữa mẹ và cha con cũng qua đó.”

Từ Hiếu Sinh nhận tiền liền xách cặp rời đi.

Cố Tuệ Nương hùng hùng hổ hổ đi rửa mặt thay quần áo, cùng Từ Thừa Dũng đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Đến tiệm cơm quốc doanh, Cố Tuệ Nương dừng bước: "Thừa Dũng, có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại chạy sang tiệm đối diện thế.”

Từ Thừa Dũng kinh ngạc, mới mấy ngày không tới sao tiệm cơm quốc doanh lại không có người rồi.

Tôn Bân mặt thối đứng ở cửa, nhìn tiệm đối diện nghiến răng nghiến lợi.

"Mua được bánh bao rồi à?" Tôn Bân nhìn bà Tôn trở về vội vàng hỏi.

Bà Tôn gật đầu, vội vàng trở về tiệm cơm, lấy bánh bao nóng hổi vừa mua ra.

Tôn Bân nhận lấy bánh bao, sắc mặt càng ngày càng nặng.

"Thế nào, có ngon không?" Bà Tôn vẻ mặt tò mò, những nhân viên phục vụ còn lại cũng rất sốt ruột.

Nếu như việc làm ăn này vẫn như thế, tiệm cơm của bọn họ sớm muộn gì cũng không làm được nữa, không làm được bọn họ cũng sẽ bị thất nghiệp.

"Các người tự mình nếm thử đi." Tôn Bân không muốn khen ngợi đối phương, nhưng hương vị của người ta quả thật rất ngon.

Tách bánh bao ra chia cho mỗi người một miếng.

Mọi người nhận lấy bánh bao, ăn một miếng, sắc mặt thi nhau biến đổi: "Có phải tiệm đối diện đổi đầu bếp rồi không?”

"Có lẽ là như vậy, hôm nay tôi nhìn thấy tiệm đối diện có thêm mấy người phụ nữ, có lẽ bên trong có đầu bếp mới của bọn họ." Một người phục vụ tức giận nói.

Sắc mặt Tôn Bân không còn dễ chịu, anh ta còn tưởng rằng tiệm đối diện chỉ giãy dụa lần cuối cùng thôi, không nghĩ tới lại là xoay mình.

Hơn nữa còn cướp hết khách.

Nếu cứ như vậy, công việc của anh ta cũng sẽ không giữ được.

So với tiệm cơm quốc doanh tương đối ảm đạm, tiệm đối diện lại náo nhiệt hơn.

Từ Hiếu Sinh đến tiệm cơm liền nhận ra Lý Mai, hào sảng trực tiếp gọi năm cái bánh bao thịt, cậu ta không ngồi trong tiệm mà ở bên ngoài nhìn cha mẹ.

Thật vất vả mới nhìn thấy hai người bọn họ, cậu ta lập tức phất tay: "Cha mẹ, con ở đây.”

Từ Thừa Dũng nhìn thấy con trai, kéo vợ đi về phía tiệm cơm của Vu Tình.

"Lý Mai, sao cháu lại ở đây?" Từ Thừa Dũng nhìn thấy cô ấy thì kinh ngạc.

Lý Mai có chút bối rối: "Chào bác cả, cháu làm việc ở đây.”

"Chào bác, Lý Mai, đây là bác của em à, aiya, mau ngồi ăn chút gì đó đi ạ." Vương Phượng Lan vừa nghe là người nhà của bà chủ, lập tức kêu hai người ngồi xuống gọi đồ ăn.

Từ Thừa Dũng và Cố Tuệ Nương vô cùng hưởng thụ thái độ phục vụ của Vương Phượng Lan, vui vẻ tìm một chỗ ngồi xuống.

Cùng một ý nghĩ với Từ Hiếu Sinh, Từ Thừa Dũng cũng tính toán hung hăng làm thịt Lý Mai một trận: "Lấy sáu cái bánh bao thịt, lại thêm hai bát súp cay và bánh bao chay cho hai người.”