Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác gái Từ bị đuổi ra khỏi cửa, thở phì phò rời đi.

Bà cụ Từ nhìn mọi người đi hết, vẻ mặt tò mò nhìn Vu Tình: "Vợ thằng hai à, lúc này con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

"Cái này phải xem mua bao nhiêu rau đã, một chiếc xe này của con kéo đến tiệm cơm có lẽ cũng được năm hào." Vu Tình nhướng mày nói.

Bà cụ Từ aiya một tiếng kinh ngạc: "Nhiều như vậy sao, chỉ đưa qua đã kiếm được năm hào, vậy không phải một tháng sẽ kiếm được mười lăm đồng sao, cái này thật sự là kiếm được tiền nha.

Tôn Tố Phân cũng là vẻ mặt hâm mộ. Chị dâu hai quá may mắn rồi. Đầu tiên là tìm được việc làm cho Lý Mai, một tháng hai mươi đồng. Bây giờ cô lại tìm được một công việc tốt, một tháng mười lăm đồng.

Hiếu Nghĩa và Hiếu Nhân còn đang làm việc ở ngoài ruộng, sau này cuộc sống của nhà chị dâu hai của cô ta sẽ càng ngày càng tốt.

Nhìn Vu Tình, Tôn Tố Phân lấy lòng nói: "Chị dâu hai, nếu có công việc tốt nữa có thể cho em một phần không?”

Bà cụ Từ nhìn con dâu ba mặt đen lại: "Công việc này đâu phải nói tìm là tìm được, con nằm mơ đi.”

Tôn Tố Phân xấu hổ: "Con chỉ nói vậy thôi, không có thì thôi ạ.”

Hiện tại chuyện mở tiệm cơm Vu Tình không có ý định cho bất kỳ ai biết, dù sao cây to thì đón gió lớn, cô định đợi đến năm sau mới cho mọi người biết. Nếu năm sau làm ăn lớn, chắc chắn sẽ cần thêm người giúp đỡ, đến lúc đó lại sắp xếp công việc cho em dâu của cô: "Em dâu, chị giúp em để ý một chút, nếu bà chủ của bọn chị cần người chị sẽ đề cử em đi.”

Tôn Tố Phân thấy thế vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn chị dâu ạ.”

"Mẹ, có phải vợ con sắp tan làm rồi không? Con đi đón cô ấy về." Từ Hiếu Nghĩa đi làm trở về, rửa tay nói.

Vu Tình nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, đạp xe đến trấn phỏng chừng đã bảy giờ, cô gật đầu: "Con đi đi, đi đường chậm một chút.”

Từ Hiếu Nghĩa đáp lại một tiếng, đẩy xe đạp ra cửa.

Từ Hiếu Nhân nhìn rau trong sân có chút kỳ quái: "Mẹ, sao nhà chúng ta lại có nhiều rau như vậy, để làm gì đây ạ?”

"Tiệm cơm mà chị dâu cả của con làm cần dùng, mẹ hỗ trợ thu mua." Vu Tình nói.

Bà cụ Từ và Tôn Tố Phân nhìn sắc trời không còn sớm liền đứng dậy muốn về nhà.

Vu Tình đưa hai người đến cửa mới xoay người trở về nhà.

"Vợ thằng ba, lần này bán rau bán được bao nhiêu tiền?" Bà cụ Từ hỏi.

Trong lòng Tôn Tố Phân lộp bộp một tiếng, sắc mặt nhất thời kéo xuống, lấy tiền ra khỏi túi: "Mẹ, bán được tám hào, tiền này cho mẹ.”

"Được rồi, mẹ lại không nói cần nó, kéo sắc mặt cho ai xem.”

"Mẹ, mẹ không cần sao." Tôn Tố Phân vui mừng.

Hầu như vườn rau này đều là do cô ta chăm sóc, nhưng nếu mẹ chồng đòi tiền, cô ta cũng không có cách nào.

Có điều ngoài dự liệu, mẹ chồng cô ta lại không lấy.

"Mẹ không cần, có điều số tiền này con cũng không thể tiêu lung tung, để tiền tiết kiệm cho Hiếu Linh và Hiếu Dương, xem qua kỳ nghỉ hè cũng cho hai đứa nó đi học đi.”

Chỉ có đi học, tương lai bọn nhỏ mới có tiền đồ, giống như con trai cả của bà ấy vậy.

Thằng cả là đứa nhỏ mà bà ấy và chồng cưng chiều nhất, thằng nhỏ này cũng tranh thủ, thật sự ở trên trấn an gia, đừng nói là bà và ông cụ Từ vui vẻ biết bao nhiêu.

Cho rằng trong nhà sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng thằng cả lại tìm một người vợ trên trấn, vì cưới một người vợ trên trấn, bà ấy đã phải tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, cũng không còn tiền để mua cho thằng cả một căn nhà ở trên trấn.

Nhà của thằng cả hiện tại còn là do cha vợ bỏ tiền ra mua cho, để thằng cả có thể ngẩng đầu lên với nhà vợ, thỉnh thoảng bà và ông cụ Từ đều đem đồ tốt trong nhà đến cho bọn họ.

Nhưng từ lần trước cãi nhau, bà cụ Từ mới ý thức được có gì đó không đúng, thằng cả đã có tiền đồ, nhưng lại không giúp trong nhà một chút.

Ngược lại thỉnh thoảng còn khóc lóc kêu không có tiền, không có tiền vậy thì xe, TV trong nhà,... gì cũng mua rồi, những thứ đó cũng không ít tiền mà.

Đặc biệt là trước đây làm việc ở ngoài ruộng nghe thấy Từ Kiến Quốc nói cả nhà thằng cả ăn ở tiệm cơm, bà cụ Từ cũng cảm thấy tim băng giá.

"Đi học." Vẻ mặt Tôn Tố Phân có chút hoảng hốt, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Đi học rất tốt, nếu Hiếu Linh và Hiếu Dương có thể học giỏi, nói không chừng tương lai cũng có thể tìm được một công việc tốt giống như anh cả.”

"Mẹ, chúng con về rồi ạ." Từ Hiếu Nghĩa đạp xe lai theo vợ dừng ở cửa.

Từ Hiếu Minh vội vàng mở cửa, thấy chị dâu cả trở về thì tò mò hỏi: "Chị dâu cả, chị đến tiệm cơm làm việc có mệt không?”

Lý Mai lắc đầu, công việc kiếm được ở nơi này thoải mái hơn nhiều, cũng không cần phơi nắng, thời gian làm việc còn ngắn: "Không mệt, chị nấu cơm, sau đó múc đồ ăn ra, chỉ là hơi nóng một chút.”

"Chắc chắn là nóng rồi, mùa hè đứng bên bếp, có thể không nóng sao?" Từ Hiếu Nghĩa vẻ mặt đau lòng.

Từ Hiếu Minh ở một bên trêu ghẹo: "Anh cả, anh xót chị dâu đó à.”

"Vợ anh chắc chắn là anh xót rồi." Từ Hiếu Nghĩa đỏ mặt nói.

Lý Mai ngượng ngùng nhìn người đàn ông nhà mình: "Em không mệt, dễ dàng hơn so với công việc dưới ruộng rất nhiều.”

"Mau đi tắm đi rồi chúng ta bắt đầu ăn cơm." Cơm chiều là Vu Tình làm, thịt lợn chia cho nhà mẹ đẻ và nhà cũ bên kia, trong nhà còn lại không ít.

Hôm nay cô làm hết sạch thịt luôn, một phần thịt kho tàu, một phần sườn hầm cùng một đĩa thịt xào và giò muối.

Lý Mai tắm rửa vừa ngồi xuống, Hạo Viễn đã duỗi tay muốn cô ấy ôm.

Bây giờ thằng nhóc này lớn rất nhanh, hàm răng cũng mọc hết rồi, thoạt nhìn giống như là đứa trẻ hai tuổi.

Lý Mai bưng bát đút cho Hạo Viễn ăn cơm, đợi đến khi Hạo Viễn ăn no, cô ấy mới bắt đầu tự mình ăn.

Vu Tình có chút kính nể Lý Mai, hôm nay cô ấy bận rộn cả buổi sáng muốn chết, hết lần này tới lần khác Lý Mai giống như không có chuyện gì.

"Mẹ, mẹ ăn cơm xong rồi thì vào phòng nghỉ đi ạ, con đi rửa bát." Lý Mai nói.

"Con mệt cả ngày rồi không cần rửa bát đâu, sau này công việc này giao cho Tuyết Hoa." Vu Tình xoa xoa thắt lưng vẻ mặt khó chịu.

"Bà nội, cháu làm là được rồi ạ." Hà Diệp nhu thuận nói.

Tuyết Hoa muốn từ chối, nhưng nhìn thấy gia đình mỗi người đều ra ngoài làm việc, chỉ có mình ở nhà là không làm việc gì, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Mẹ, con đi rửa bát.”

"Ừm." Vu Tình vui mừng gật đầu.

Tuy nói Tuyết Hoa là con gái duy nhất trong nhà, muốn nuông chiều một chút, nhưng cũng không thể quá nuông chiều, lỡ như nuôi hỏng thì phải làm sao.

Nên chia sẽ một ít công việc với gia đình thì vẫn nên chia sẻ, trên đời này làm gì có không làm mà cũng được hưởng, chỉ có trả giá mới có thể hưởng thụ thôi.

Ăn cơm chiều xong, Tuyết Hoa bưng bát đũa đi vào phòng bếp, trước kia con bé này chưa từng rửa bát đũa, vừa vào phòng bếp đã gặp khó khăn.

"Cô út, chúng ta cùng nhau làm." Hà Diệp bước vào phòng bếp, bắt đầu dạy Tuyết Hoa cách rửa bát, hai người phối hợp rửa bát đũa xong.

Nhìn Hà Diệp, Tuyết Hoa có chút bội phục: "Hà Diệp, cháu thật lợi hại.”

Hà Diệp ngượng ngùng cười cười: "Cháu, cháu cũng không phải là lợi hại, cháu cảm thấy cô út cũng rất lợi hại, còn biết đọc sách.”

Tuyết Hoa mỉm cười, cô bé biết đọc sách bởi vì cô bé đã đi học, nếu Hà Diệp cũng đi học, nói không chừng còn đọc tốt hơn so với cô bé.

"Thời gian không còn sớm nữa, trở về phòng ngủ đi.” Tuyết Hoa múc nước, hai người rửa mặt một phen liền trở về phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »