Chương 113

Hai giờ là thời điểm không có khách, mọi người tan làm, bốn giờ chiều mới bắt đầu làm tiếp, gần nhà sẽ về nhà nghỉ ngơi, xa nhà thì ở lại hậu viện nghỉ ngơi.

Buổi tối làm món gì, cần mua rau củ gì, Vu Tình thương lượng với Nhâm Tường Quý xong cô liền đạp xe trở về.

Cô muốn đi quanh thôn xem có thể thu mua ít rau hay không.

Ra khỏi tiệm cơm, Vu Tình đi đến thôn của bọn họ trước, tìm Từ Kiến Quốc cầm loa thông báo một chút: "Mọi người ở vịnh nhà họ Từ nhà nào có thừa rau củ có thể mang đến nhà Vu Tình bán.”

Tiếng loa lớn vừa phát ra, mọi người đang bận rộn ở nhà ngây ngẩn cả người, nhà nào ở nông thôn cũng trồng rau, thứ này không khan hiếm.

"Thứ này còn có thể bán đi lấy tiền sao? Nhà Vu Tình có cần không?”

"Ai biết được, chúng ta đi hỏi thử đi, nếu thật sự muốn thu mua rau, vậy chúng ta cũng có thêm một khoản thu nhập.”

Mấy người phụ nữ vịnh nhà họ Từ hội tụ lại với nhau, rối rít đi về phía nhà Vu Tình.

Bà cụ Từ cũng nghe thấy tin này, tràn đầy hoài nghi nhìn chồng mình: "Ông nó à, ông nói xem con dâu hai nhà mình đang yên đang lành thu mua rau làm cái gì, nhà nó thiếu ăn hay sao còn muốn nhiều rau như vậy chứ.”

Nếu lấy ra chợ bán, người ta ai lại thèm mấy thứ này, ở chợ có nhiều người bán rau như vậy, sao cô có thể so sánh với thương nhân lâu năm người ta được.

"Không được, vợ thằng hai có chút tiền cũng không thể làm bậy, tôi đi xem một chút.”

"Mẹ, con đi với mẹ." Tôn Tố Phân cũng muốn đi theo, vườn rau nhà họ cũng có rất nhiều rau. Bây giờ ăn cũng không ăn hết, nếu thật sự có thể bán còn có thể có thêm một phần thu nhập.

Bà cụ Từ gật đầu, bảo cô ta nhanh lên, vừa ra khỏi sân, không ít người nhìn thấy bà cụ Từ thì tràn đầy tò mò: "Bác gái, Vu Tình thu mua rau là thật hay giả vậy?”

"Thu mua rau này làm gì vậy, giá thế nào?”

Bà cụ Từ không nói gì, vội vàng đi đến nhà Vu Tình.

Lúc đến, Từ Tuyết Hoa và Từ Hiếu Minh một người cầm một quyển sổ, một người đọc tên.

"Vợ thằng hai, đang yên đang lành con thu mua rau làm gì? Con cần những loại rau đó có tác dụng gì?" Bà cụ Từ sốt ruột.

Vu Tình mang một cái ghế cho bà cụ Từ cười giải thích: "Mẹ, là con được người ta ủy thác, còn không phải là bà chủ ở tiệm cơm Lý Mai làm cần rất nhiều rau sao, rau trên trấn bán đắt, không rẻ bằng ở chỗ chúng ta. Nên bảo con thu mua một chút, nhưng cũng không phải là làm không công, có cho con chút tiền công đó.”

"Thật sao?" Bà cụ Từ không tin còn có chuyện tốt này.

Vu Tình nở nụ cười, lấy một xấp tiền ra: "Tiền bà chủ kia đưa cho con đây, cái này còn có thể là giả sao.”

Bà cụ Từ nhìn thấy tiền liền tin, bà đã nói vợ thằng hai không phải là kẻ ngốc mà: "Vậy được, có gì cần giúp đỡ thì gọi mẹ.”

"Chị dâu hai, rau nhà em có thể lấy ra bán không? Giá thế nào ạ?" Tôn Tố Phân hưng phấn hỏi.

"Đúng vậy Vu Tình, giá thu mua sao vậy?”

"Mọi người im lặng nghe tôi nói, rau xanh năm xu hai cân, khoai tây sáu xu một cân, ớt năm xu một cân, bí đao năm xu một cân, đậu đũa sáu xu một cân, cà tím cũng là sáu xu một cân, cà chua năm xu một cân.”

Vu Tình lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra có vài người không vui: "Vu Tình, giá này của cô rẻ quá rồi, trên trấn người ta bán sáu xu một cân rau xanh, một hào một cân khoai tây, bốn hào một cân thịt cá."

Người nói chuyện chính là người phụ nữ lần trước chướng mắt Vu Tình đánh được lợn rừng và sói hoang.

Lần trước là bà ta đã vu khống thú hoang là do người đàn ông nào đó đánh cho Vu Tình, lần này lại ghét bỏ rẻ.

Tôn Tố Phân trực tiếp châm chọc: "Bác gái Từ! Bác cảm thấy giá cả không hợp lý vậy thì bác tự lên trấn bán đi, nhà chị dâu hai của tôi không thu mua của nhà bác.”

"Em dâu ba nhà tôi nói đúng, ai cảm thấy không thích hợp thì không bán, tôi đi đến thôn khác thu mua." Vu Tình lạnh lùng nói.

Bà cụ Từ chỉ vào mọi người tức giận nói: "Không phải con dâu hai nhà chúng tôi muốn chiếu cố mọi người nên mới thu mua trong thôn trước sao, các người có muốn bán hay không.”

"Tôi bán, nếu muốn mang lên trấn bán, không chỉ lãng phí thời gian, còn phải lãng phí miệng lưỡi, còn phải đi xa như vậy, tốn rất nhiều công sức, tôi cảm thấy Vu Tình ra cái giá này rất thích hợp." Trương Đại Nha lên tiếng trước.

Vu Tuệ Mẫn cũng nói theo: "Tôi cũng bán, nhà ai mà không trồng rau chứ, Vu Tình thu mua ở thôn chúng ta trước còn không phải là muốn mang đến cho mọi người một phần thu nhập sao. Một số người không biết cảm ơn còn chưa tính, còn nói bảy nói tám, không có lương tâm.”

"Còn không phải sao, Vu Tình, cô cần bao nhiêu, nhà tôi có nhiều rau lắm, gần đây ăn không hết." Trương Đại Nha hỏi.

Vu Tình nhìn cô ta cười cười, coi như là hai người tiêu tan hiềm khích trước đó: "Chị Đại Nha, em cũng không cần nhiều lắm, cần hai mươi cân rau xanh và ớt, ba mươi cân khoai tây, năm cân cà chua, đậu đũa và cà tím mỗi loại mười cân, hai mươi cân bí đao nữa.”

"Đều là người một thôn, tôi có chút lời nói trước để tránh khó chịu, rau đều phải tươi ngon, còn xấu thì đừng mang tới chỗ tôi.”

"Có trứng gà cũng có thể mang đến, mỗi ngày tôi cần một trăm năm mươi quả, một quả tám xu, sáu giờ sáng mỗi ngày những loại rau và trứng gà này có thể mang đến nhà chúng tôi.”

"Được, vậy ngày mai chúng tôi sẽ quay lại." Trương Đại Nha cười nói.

Vu Tình ngăn cản cô ta: "Chị dâu, rau xanh có thể để ngày mai rồi mang đến, còn những thứ khác thì chiều nay mang đến là được.”

Mùa hè rau xanh nhanh thối, còn những thứ khác có thể để được.

"Mọi người có thứ gì thì có thể về nhà lấy đi." Vu Tình nói xong, dân làng vây xem nhanh như chớp tản ra, rối rít về nhà chuẩn bị lấy đồ.

Có nhà gần nhà Vu Tình rất nhanh đã đào xong rau củ trong nhà: "Nhà tôi có ba cân khoai tây, một cân đậu đũa, còn có một cân ớt, Vu Tình cô xem qua đi.”

"Hiếu Minh, con cân đi, xem rau củ có tươi không, Tuyết Hoa tính sổ sách.”

"Vâng, mẹ." Từ Hiếu Minh nhìn chất lượng rau củ được mới bắt đầu cân.

Tuyết Hoa bắt đầu tính sổ: "Khoai tây sáu xu một cân, ba cân một hào tám, đậu đũa sáu xu, ớt năm xu, tổng cộng là hai hào chín xu.”

"Tiếp theo, khoai tây hai hào bốn, đậu đũa một hào hai, cà chua một hào, tổng cộng bốn hào sáu." Tuyết Hoa tính sổ, Vu Tình phụ trách đưa tiền.

Người bán rau đều là vẻ mặt cao hứng, không nghĩ tới còn có chuyện tốt này, rau trong nhà ăn không hết còn có thể kiếm thêm một ít tiền.

Một ít rau này bán đi tương đương với công điểm của một người phụ nữ trưởng thành bọn họ rồi.

Số lượng rau mà Vu Tình muốn rất nhanh đã được thu mua, không thu mua được đợi đến ngày mai lại tiếp tục, hôm nay món ăn chay cần mười bảy đồng bảy hào năm, còn lại món mặn vẫn chưa thu mua.

Đợi đến khi mọi người tản ra, bác gái Từ lấy lòng đi tới nhìn Vu Tình với vẻ mặt hối hận: "Vu Tình, bác gái không nên nói cháu, cháu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Cháu cũng thu mua rau nhà bác có được không?" Vẻ mặt bác gái Từ ưu sầu, cũng không phải bà ta muốn cái giá kia, chỉ là nghĩ có thể tranh thủ nâng giá hay không, ai biết tất cả mọi người đều không theo cách này.

Vu Tình không nói gì, bà cụ Từ trực tiếp nhảy xuống từ trên ghế, nhìn bác gái Từ muốn đuổi người: "Chị Từ à, nhà chúng tôi không thu mua của nhà các người, mau về đi.”

"Em gái à, chúng ta dễ thương lượng mà." Bác gái Từ chưa từ bỏ ý định.

Bà cụ Từ trực tiếp đẩy người ra ngoài, một tay đóng cửa lại.