Chương 111

"Lãnh đạo, tôi hỏi rồi, tiệm đối diện đang làm hoạt động, mua hai cái bánh bao được tặng một bát cháo gạo. Chắc là ngày cuối cùng nên giãy dụa một chút, tặng cháo gạo mỗi ngày cũng không có tiền bù vào, đợi đến khi bọn họ không tặng cháo gạo nữa, việc làm ăn này cũng coi như không còn người." Em gái Hứa vẻ mặt ghét bỏ.

Tôn Bân nghe xong lời này thì vui vẻ, anh ta đã nói rồi, một hộ cá thể lấy cái gì tranh giành với doanh nghiệp nhà nước bọn họ.

"Được rồi, đều trở về đi, hôm nay coi như cho mọi người một ngày nghỉ ngơi." Tôn Bân cười nói, đứng ở cửa nhìn thoáng qua tiệm đối diện, anh ta không hề áp lực trở về phòng.

Khách bên ngoài cũng không phải kẻ ngốc, nhà nào nấu ngon chắc chắn bọn họ đều rõ ràng, ăn một lần mọi người sẽ biết nên đi nhà nào.

Lãnh đạo rời đi, bác gái Tôn nhìn sang tiệm đối diện, đáy mắt tất cả đều là cười nhạo.

Ở tiệm cơm đối diện, bánh bao và điểm tâm trong quán không bao lâu đã bán hết, Vu Tình nhìn đồng hồ, nhìn Lý Mai nói: "Con ở đây làm đi nhé, mẹ đi ra ngoài một chuyến.”

Lý Mai cầm giẻ lau bàn, nghe mẹ chồng nói vội vàng gật đầu.

Vu Tình ra khỏi tiệm cơm đi thẳng đến hợp tác xã Cung - Tiêu, đến đúng lúc Tôn Hoài Anh vừa đi làm, nhìn thấy cô đến thì cười nói: "Chị dâu, chị tới rồi đấy à. Chuyện con trai chị đi học em đã hỏi chồng em rồi, anh ấy nói chị đi tìm hiệu trưởng trường Trung học cơ sở số 1, họ Dương, chị tìm ông ấy rồi trực tiếp nói là chồng em đề cử đi là được.”

Vu Tình cảm kích cười: "Hoài Anh, cảm ơn em.”

"Chị dâu, trường Trung học cơ sở số 1 chia lớp theo thành tích, chị trở về nói chuyện với đứa nhỏ một chút, cố gắng học tập cho thật tốt." Tôn Hoài Anh nhắc nhở.

Vu Tình gật đầu, cũng không quấy rầy cô ấy làm việc nữa.

Chân trước cô vừa đi, Cố Tuệ Nương liền từ một góc bên cạnh đi ra, nhìn Tôn Hoài Anh hỏi: "Hoài Anh, em dâu tôi tới tìm cô làm gì vậy? Tôi có nghe thấy trường Trung học cơ sở số 1 gì đó? Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Cố Tuệ Nương hoài nghi.

Tôn Hoài Anh nghĩ đến trước kia Cố Tuệ Nương nói Vu Tình chỉ biết lo ăn ngon mặc đẹp cho mình, không để ý đến bọn nhỏ sống chết ra sao, cô ấy có lòng muốn thay Vu Tình thoát khỏi thân phận này liền cười nói: "Chị ấy tới tìm tôi hỏi chuyện trường học. Con trai ba và con gái út nhà chị ấy qua kỳ nghỉ hè này sẽ đi học, chị Cố trước kia còn nói chị Vu không quan tâm đến con cái, tôi thấy chị ấy vẫn rất thương yêu con cái mà.”

Lúc này chị gái lúc trước từng mua thịt của Vu Tình cũng đi ra, nhìn Cố Tuệ Nương nói: "Tuệ Nương, tôi nói là em dâu của cô rất tốt, nào giống như cô từng nói đâu. Không phải là cô ghen tị với cô ấy là vợ nuôi từ bé của chồng cô nên bịa đặt về cô ấy đấy chứ.”

Lời này vừa nói ra, mặt Cố Tuệ Nương muốn xanh biếc, trước kia Vu Tình từng là một người phụ nữ tham ăn lười làm còn ngu ngốc.

Bây giờ Từ Thừa Diên vừa chết, sao lại cảm thấy cô thay đổi nhiều như vậy.

Vừa nghĩ đến bộ dáng của Vu Tình, Cố Tuệ Nương liền tức giận, trước kia Vu Tình vừa đen vừa xấu, mặc quần áo còn khó coi.

Nhưng bây giờ cô ta thiếu chút nữa đã nhận không ra đó là Vu Tình, không chỉ có làn da trắng nõn, ngay cả cách ăn mặc cũng đẹp hơn rất nhiều.

Trước kia nhìn Vu Tình cũng giống như mình, còn già hơn cô ta bốn đến năm tuổi, mới mấy tháng ngắn ngủi không gặp mặt, sao cô lại trở nên trẻ trung như vậy.

"Tuệ Nương, cô sao vậy, sắc mặt khó coi thế?" Đáy mắt chị gái tất cả đều là vẻ trêu đùa.

"Không sao." Sắc mặt Cố Tuệ Nương trầm xuống, nói xong thì thở phì phò xoay người rời đi.

Chị gái thấy cô ta rời đi, cười khanh khách.

Tôn Hoài Anh cũng không nhịn được cười rộ lên.

Vu Tình trở về tiệm cơm trước, chuyện ở trường đợi đến khi tiệm cơm ổn định rồi mới đi.

Vừa đến tiệm cơm, Nhâm Tường Quý đã đi tới, nhìn Lý Mai nhỏ giọng nói: "Bà chủ, bây giờ còn đi thu mua nguyên liệu nấu ăn giống như trước kia không?”

Vu Tình nhìn đồng hồ, hiện tại đã mười giờ, qua hai giờ nữa là giữa trưa, cô gật gật đầu nói: "Tôi đi cùng anh. Bình thường các anh hay mua nguyên liệu ở đâu?” Vu Tình có chút tò mò.

Tiệm cơm quốc doanh có chuyên môn cung ứng nguyên liệu nấu ăn, tiệm cơm của bọn họ không phải cũng như vậy.

Đi ra ngoài cùng Nhâm Tường Quý, hai người đi đến chợ Nông Phó, Vu Tình đi theo ông ta đến cửa một nhà bán rau, liền nhìn thấy một người đàn ông nhiệt tình đi ra.

"Cô chính là bà chủ mới phải không, đến lấy rau à, rau củ đều ở đây." Vu Tình nhìn thấy hai khung rau theo hướng ngón tay của người đàn ông.

Vu Tình nhíu mày hỏi: "Đây là rau của chúng tôi sao? Không phải rau nhà các người mới đào sao, cái này đã để bao lâu rồi còn cho nhà chúng tôi dùng.”

"Rau nhà chúng tôi đều mới đào, nhưng số tiền các người đưa chỉ có thể dùng những loại rau này." Người đàn ông vẻ mặt khó xử.

Vu Tình nhìn về phía Nhậm Tường Quý: "Những loại rau này giá bao nhiêu?”

Lúc này Nhâm Tường Quý mới nhỏ giọng nói: "Rau nhà bọn họ năm xu một cân, thịt cá sáu hào một cân, trứng gà chín hào một cân, hiện tại không có thịt lợn nên không mua. Nhà chúng ta mua ít, ông ấy chỉ có thể để rẻ hơn một chút, lần nào cũng là loại rau này, ông chủ trước là người nhà của cậu ấy." Câu cuối cùng Nhâm Tường Quý bất đắc dĩ nói.

Rau quả không tươi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến món ăn, hết lần này tới lần khác ông chủ trước đó vẫn không nghe lời khuyên, bằng không cũng không bị đóng cửa sớm như vậy.

"Ông chủ, mấy loại rau xanh này bán như thế nào?" Vu Tình đi vào bên trong cửa hàng, chỉ vào rau tươi trên kệ hỏi.

Người đàn ông cười nói: "Rau xanh sáu xu một cân, khoai tây một hào một cân, ớt tám xu một cân, bí đao tám xu một cân, cô muốn mua không?”

"Chúng tôi sẽ mua rau ở chỗ cậu một thời gian dài, không thể rẻ hơn sao?" Vu Tình hỏi một câu.

Người đàn ông lập tức lắc đầu, anh trai của anh ta đến mua rau anh ta cũng không bán rẻ, cô là một người xa lạ anh ta lại càng không bán rẻ.

Vu Tình thấy thế trực tiếp xoay người rời đi.

Nhâm Tường Quý theo sát phía sau, người đàn ông lập tức hoảng hốt: "Chị gái, chị không mua sao?”

"Không cần nữa, chợ này cũng không phải chỉ có mình nhà cậu bán rau, cậu không bán rẻ thì tôi tìm nhà khác." Vu Tình nói xong sải bước rời đi.

Lưu lại vẻ mặt người đàn ông xanh xao, không phải anh trai của anh ta nói chị gái này rất có tiền sao, sao mua chút rau mà còn phải mặc cả, ngay cả đầu bếp mới cũng không mời đến, vẫn như trước kia.

Liệu nấu cơm có khác được trước kia không.

Aiya, sớm muộn gì cũng đóng cửa, còn cùng mình hợp tác thời gian dài, anh ta tin cái quỷ.

"Bà chủ, vậy bây giờ chúng ta đi mua rau ở đâu?" Nhâm Tường Quý đi theo phía sau cô, nhìn trái nhìn phải.

Vu Tình không đi quá xa, dừng lại ở cửa hàng của một chị gái, nhìn rau tươi bày ra trước cửa, cô đi tới: "Chị ơi, rau này của chị bán sao vậy?”

"Cô muốn mua rau gì?" Chị gái tò mò hỏi.

"Rau xanh, khoai tây và thịt cá." Vu Tình nói.

Chị gái vừa nghe muốn mua nhiều rau như vậy, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, vội vàng cười nói: "Rau xanh sáu xu, khoai tây một hào một cân, thịt cá bốn hào một cân, các người muốn bao nhiêu, nếu là hơn mười cân sẽ rẻ hơn.”

Thái độ này cùng cửa hàng rau vừa rồi quả thực chính là hai thái độ khác nhau, hơn nữa rau ở đây còn tươi ngon.

Cuối cùng rau xanh bốn xu, khoai tây tám xu, thịt cá ba hào năm, ớt sáu xu, có điều lần này Vu Tình không nói ký hợp đồng đặt hàng dài hạn.

Tiệm cơm này phải sử dụng chi phí thấp nhất có thể mua các loại rau tươi ngon nhất, sau đó đạt lợi nhuận cao hơn một chút.

Chợ rau trong thị trấn không phải là lợi nhuận cao nhất, lợi nhuận cao nhất phải được mua từ các ngôi làng nhỏ gần đó.