Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 110

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Vạn Trung muốn biểu hiện, tích cực ôm l*иg bánh bao ra khỏi tiệm cơm.

Nhâm Tường Quý đi dọn bàn đặt l*иg sắt.

Vương Phượng Lan nhìn người qua lại trên đường phố, cất giọng hô: "Bán bánh bao, bánh bao vừa mới ra lò, rất ngon, không ngon không lấy tiền. Mọi người mau đến đây xem đi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, hôm nay có hoạt động, mua hai cái bánh bao được tặng một bát cháo gạo.”

Tặng một bát cháo gạo hấp dẫn rất nhiều người.

Người vốn định đi tiệm cơm quốc doanh liền dừng bước, đi về bên mấy người Vu Tình, nhìn Vương Phượng Lan tò mò hỏi: "Thật sự được tặng cháo gạo sao?”

"Được tặng, nói tặng sẽ tặng." Vương Phượng Lan vẻ mặt nhiệt tình.

Người đàn ông bị thái độ này nâng niu trong lòng vui sướиɠ, nhân viên phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh ỷ vào mình là doanh nghiệp nhà nước, bày ra thân phận cao quý coi thường đám người đến ăn cơm bọn họ.

"Được, bán bánh bao đi, cho tôi vài cái." Anh trai kia vẻ mặt hào khí, nhìn ra được tâm tình không tệ.

"Bánh bao chay một hào năm, bánh bao thịt hai hào, bánh bao thịt gì ấy nhỉ, nhà tôi mới làm ra, thơm lắm." Vương Phượng Lan quên tên, sốt ruột nghĩ trái nghĩ phải.

"Bánh bao nhân Orleans, người anh em, cậu có thể nếm thử một chút, rất ngon, trên trấn Tây Trần chúng ta không có nhà thứ hai có loại bánh bao này. Không phải tôi nói quá chứ ngay cả khu vực thành phố quận huyện cũng không có, đây là công thức độc quyền của gia đình chúng tôi.” Vu Tình giải thích.

Công thức độc quyền, lời này hấp dẫn không ít người.

"Chị gái, bánh bao này thật sự rất ngon sao? Vậy tôi muốn mua ba cái bánh bao Ole. ”

"Bánh bao Orleans, Chí Minh, cái này mày cũng không nhớ được, đồ ngu." Một cậu nhóc khoảng 15 tuổi nhìn người bạn bên cạnh cười nhạo nói.

Cậu nhóc bị gọi tên kia sắc mặt đen sầm lại, gõ một cái lên lưng đồng bọn đang cười nhạo cậu ấy một cái: "Chỉ có mày có bản lĩnh.”

"Cháu cũng muốn giống như cậu ấy, bác gái, bác mang vào tiệm giúp cháu.”

"Được." Vu Tình thu tiền liền bảo Lý Mai mang bánh bao vào cho người ta.

Nhâm Tường Quý phụ trách múc cháo ở trong tiệm.

"Ừm, bánh bao này không tệ, tao mua ba cái gói về cho mẹ tao nếm thử mới được." Cậu nhóc vừa rồi chạy ra với vẻ mặt hưng phấn.

Bánh bao này chưa nhắc đến có ngon hay không, có chút cay, cắn một miếng mùi thịt lan tỏa trong miệng cùng với vị cay, khiến cho người ta nghiện vô cùng.

"Chị gái, tôi mua nhân nấm hương và nhân Orleans." Lúc này có một đám người đến, từng người một hét lên: "Tôi muốn nấm hương và lá hẹ.”

"Tôi cũng muốn một cái lá hẹ và Orleans.”

Vương Phượng Lan nhìn tiệm càng ngày càng nhiều người, trong lòng vui vẻ nở hoa, việc làm ăn này càng tốt thì bà chủ mới có thể kiếm tiền, bà chủ kiếm được tiền thì cô ấy sẽ không bị mất việc.

Hàn Vạn Trung nhìn thấy những vị khách này cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có bản lĩnh như vậy, tiệm cơm vốn vắng tanh đến tay cô lại thành kinh doanh tốt.

Anh ta cũng không sửng sốt nhiều, gọi khách vào tiệm ăn cháo: "Mọi người ngồi vào trong tiệm, chỉ cần mua hai cái sẽ được tặng một bát cháo gạo.”

Mọi người đều thích góp vui, tiệm cơm nhà Vu Tình có một đống người đang xếp hàng, lập tức hấp dẫn càng nhiều người chú ý, nhao nhao đến góp vui, lại nghe thấy mua hai cái bánh bao được tặng cháo gạo thì trực tiếp ở lại ăn cơm, trong khoảng thời gian ngắn tiệm cơm đã rất đông người.

Tiệm cơm quốc doanh đối diện có vẻ vắng vẻ hơn.

Bà Tôn đứng ở trong phòng khách, luôn cảm thấy hôm nay có chút không đúng, theo lý thuyết lúc này hẳn là có rất nhiều người đến ăn cơm.

Nhưng sao hôm nay lại chỉ có ba bàn khách, một người phụ nữ khác trong nhà hàng cũng có chút tò mò, đi tới cửa, cô ta kinh ngạc nhìn phía đối diện.

"Chị Tôn, chị mau tới đây nhìn đi, ở đối diện có chuyện gì vậy, không phải nói không làm nữa sao, sao lại nhiều người như vậy.”

"Cái gì? Rất nhiều người ở tiệm đối diện?" Bà Tôn hoảng hốt, lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy người xếp hàng dài đối diện, sắc mặt bà ta lập tức tối sầm lại.

Nhìn em gái Hứa nói: "Em gái Hứa, em ở đây nhìn, chị đi tìm lãnh đạo.”

Bà Tôn nói xong vội vàng đi vào trong văn phòng ở hậu viện.

Tôn Bân đang ăn điểm tâm, nhìn thấy bà Tôn tiến vào thì nhướng mày: "Bác gái, sao bác lại tới đây? Bên ngoài không bận sao?”

"Bận cái gì mà bận chứ, xảy ra chuyện rồi, không biết tiệm cơm đối diện có chuyện gì, cướp hết việc làm ăn của chúng ta rồi." Bà Tôn vẻ mặt phẫn nộ.

Tôn Bân có chút không tin, anh ta biết việc làm ăn của tiệm đối diện sắp đóng cửa rồi, sao có thể làm ăn tốt được.

Anh ta hoài nghi đi ra bên ngoài, nhìn tiệm đối diện, đôi mắt anh ta trợn tròn: "Chuyện gì xảy ra vậy, chị Hứa đi thăm dò chút đi.”

Người phụ nữ nghe thấy lãnh đạo nói, điên cuồng chạy tới phía đối diện.

Nhìn người xếp hàng, cô ta tò mò hỏi thăm: "Chị gái, có chuyện gì thế? Sao mọi người đều sang bên này ăn cơm vậy?”

Chị gái kia thấy cô ta không biết chỉ chỉ tiệm cơm cười nói: "Cô không biết sao? Tiệm cơm này có hoạt động, mua hai cái bánh bao được tặng một bát cháo gạo. Chuyện tốt như này cũng không có thường xuyên, em gái, cô cũng đến ăn cơm sao?”

Em gái Hứa hừ một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tiệm cơm đối diện, cô ta còn tưởng rằng đối diện có đầu bếp gì đó vô cùng tuyệt vời, thì ra chỉ làm một hoạt động mà thôi.

Đây cũng chính là lần cuối cùng được đấu tranh.

Mọi người ăn cơm nhà họ chắc chắn sẽ biết chênh lệch với nhà mình, đến lúc đó còn không phải ngoan ngoãn đến nhà các cô ăn cơm sao.

Cô ta lắc đầu: "Tôi không đi, tiệm cơm này không ngon như tiệm cơm bên kia, chỉ có một bát cháo tôi không cũng không thiếu.”

Nói xong cô ta vênh váo hống hách ngẩng đầu rời đi.

Chị gái kia kinh ngạc, nhìn cô ta đi rồi nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng lưng của cô ta: "Cái thứ gì không biết, đồ thần kinh.”

Hiếm khi được tặng một bát cháo, cô ta thật đúng là hào phóng nha, coi thường ai chứ.

"Chị gái, chị không cần để ý tới cô ta, người phụ nữ kia ở tiệm cơm đối diện, chắc là do chúng ta không đến ăn cơm tiệm nhà cô ta nên tức giận." Một chị gái có lòng tốt nói.

"Trách không được, tôi đã nghĩ tính tình của cô ta giống như người ở tiệm đối diện mà, tôi sẽ nếm thử món ăn của tiệm cơm này, nếu ngon, tôi sẽ không bao giờ vào tiệm đối diện nữa.”

"Tôi cũng vậy, thái độ của nhân viên phục vụ phía đối diện quá kém, ăn cơm một bữa cũng có thể khiến tôi tức chết, tôi nghe nói tiệm này có món ăn mới, trù nghệ rất tốt.”

"Thật hay giả vậy? Có ngon bằng đối diện không?”

"Có, ngon hơn so với đối diện nhiều, buổi trưa mọi người có thể đến ăn một bữa xem sao.”

Mấy người đàn ông ở một bên nghe nói như vậy cũng tò mò: "Chị gái, thật sự rất ngon sao?”

"Ngon lắm, không chỉ có món ăn ngon, thái độ phục vụ còn tốt, không giống như phía đối diện, một đám chó cậy nhà, gà cậy chuồng, tôi nghe nói là tiệm này đổi chủ rồi, hôm nay muốn làm một hoạt động. Buổi trưa còn tặng bánh màn thầu đó, cậu không tin có thể hỏi xem." Chị gái nói xong hỏi Vương Phượng Lan: "Cô gái, buổi trưa các cô còn làm hoạt động tặng bánh màn thầu không?”

Vương Phượng Lan nhận được ánh mắt của bác gái nhà mình vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, buổi trưa chúng tôi sẽ tặng bánh màn thầu, đến sớm thì được tặng, đến muộn thì hết.”

Người xếp hàng phía sau vừa nghe còn có chuyện tốt này, lập tức la hét buổi trưa còn muốn đến ăn cơm.

Vương Phượng Lan nghe xong tươi cười trên mặt không ngừng lại, còn vui mừng hơn so với Vu Tình.

Bánh bao làm ít, rất nhanh đã bán hết, người không mua được hỏi người đi ra: "Bánh bao ăn ngon không?”

"Ngon lắm, aiya, đáng tiếc là bán ít, không còn nữa rồi." Người nói liếʍ liếʍ mùi hương còn sót lại trên khóe miệng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »