Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 109

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mẹ, con mặc bộ quần áo này thế nào?" Lý Mai thay một bộ quần áo không có một miếng vá nào.

Ra khỏi phòng, vẻ mặt cô ấy kích động, ngày đầu tiên đi làm phải ăn mặc gọn gàng một chút, miễn cho bị đồng nghiệp xem thường.

Vu Tình nhìn Lý Mai một thân quần áo màu lam nhạt, hài lòng gật gật đầu: "Rất tốt, sạch sẽ gọn gàng, còn rất đẹp.”

Được mẹ chồng khen ngợi, Lý Mai ngượng ngùng cười, sau đó nói: "Mẹ, con chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Vu Tình gật đầu, đẩy xe đạp ra khỏi sân, Lý Mai còn chưa biết đạp xe, vừa vặn Vu Tình không có việc gì cũng hướng dẫn cô ấy đạp xe.

"Mẹ, con đi làm về sẽ chăm chỉ học cách đi xe đạp, đến lúc đó con sẽ tự mình đạp xe đi làm." Lý Mai vỗ vỗ ngực nói.

Trong lòng tính toán lúc nào cô ấy mới có thể tiết kiệm đủ tiền mua xe đạp đây, đợi đến khi Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học, chắc chắn hai đứa cũng cần xe, cô cũng ngại tranh giành với bọn họ.

Lúc hai người đến, tiệm cơm vừa mở cửa, cô bảo Lý Mai chờ ở cửa một lát, một mình tiến vào trong tiệm cơm.

Nhìn ba người trong tiệm, Vu Tình dặn dò: "Chuyện tôi là bà chủ, tôi hy vọng mọi người đừng nói cho ai biết, kể cả con trai và con dâu của tôi. Ngày thường cứ đối xử với tôi như người xa lạ là được.”

Vương Phượng Lan lập tức đáp ứng: "Vâng bà chủ.”

Nhâm Tường Quý lớn tuổi, suy tư nhiều, cười nói: "Được, nếu có vài người chúng ta thì lén gọi cô là bà chủ là được rồi.”

Vu Tình gật đầu, cô vẫy vẫy tay với Lý Mai ngoài cửa: "Lý Mai, con vào đi.”

"Đây là đầu bếp hậu trù - Nhâm Tường Quý, chú ấy lớn hơn con, con gọi chú ấy là chú là được, đây là trợ thủ của đầu bếp Nhâm, tên là Hàn Vạn Trung, cũng lớn hơn con, con gọi cậu ấy là anh Hàn là được. Đây là Vương Phượng Lan, nhân viên phục vụ ở phía trước, cũng lớn hơn con một chút, con gọi cô ấy là chị là được." Vu Tình lần lượt giới thiệu.

Trong lòng Lý Mai đều ghi nhớ kỹ tất cả, nhìn mấy người cúi chào: "Chào chú Tường Quý, chào anh Hàn, chào chị Vương, em là Lý Mai.”

Cái cúi đầu này làm mấy người hoảng sợ, Vương Phượng Lan phản ứng nhanh nhất, vội vàng đỡ Lý Mai dậy, vẻ mặt lấy lòng: "Lý Mai, em đừng quá khách khí, về sau đều là đồng nghiệp rồi mà.”

Nói xong cô ấy vươn tay lấy lòng Lý Mai.

Lý Mai vội vàng đưa tay vẻ mặt kinh hãi khi được cưng chiều, đồng nghiệp trong quán cơm này tốt quá đi, cô ấy còn tưởng rằng mọi người sẽ xem thường cô ấy xuất thân nông thôn chứ.

Vu Tình nhìn thấy mấy người ở chung hòa hợp, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, cô chỉ sợ Lý Mai nhát gan ở đây sẽ sợ hãi.

Cô kề sát vào bên cạnh Lý Mai nhỏ giọng nói: "Bây giờ con đợi một lát, mẹ sẽ gọi đồng nghiệp của con ra ngoài nói chuyện, nhờ bọn họ quan tâm đến con nhiều hơn một chút. Bằng không mẹ sợ mẹ đi rồi mọi người sẽ bắt nạt con.”

Lý Mai vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm động, mẹ chồng cô ấy thật tốt.

Vu Tình bảo cô ấy ngồi sang một bên, cô gọi ba người nhanh chóng đi ra phía sau, đến phòng làm việc.

Trong nháy mắt cô biến thành một người nghiêm túc, nhìn mấy người: "Sau này quy củ tiệm cơm của chúng ta sẽ thay đổi, anh Nhâm, lúc trước tôi đã từng ăn qua món mà anh nấu, tôi cảm thấy anh nấu ăn rất ngon. Chỉ là hơi thiếu chút điêu luyện, có thể anh sẽ cảm thấy tôi mạnh miệng, nhưng hôm nay anh có thể nếm thử món ăn mà con dâu tôi nấu anh sẽ biết.”

Lúc đầu quả thật trong lòng Nhâm Tường Quý không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã có dự định của Vu Tình, trong lòng ông ta có chút do dự, bày ra tư thái cười nói: "Vậy tôi phải nếm thử cơm Lý Mai nấu mới được.”

Vu Tình thấy ông ta không tức giận, trong lòng có chút kinh ngạc, đầu bếp thời đại này đều rất cá tính, nói trắng ra chính là kiêu ngạo.

Đầu bếp là một người có kỹ thuật tốt, cơ bản có thể làm mười mấy năm đều là đầu bếp già, nghe không lọt người khác nói mình kém, cô còn tưởng rằng Nhâm Tường Quý sẽ tức giận.

Nghĩ đến có lẽ là do cô lòng dạ hẹp hòi.

"Anh Nhâm, anh là đầu bếp, đến lúc đó con bé có chỗ nào không đúng, anh cứ việc chỉ ra." Vu Tình mỉm cười nói, Lý Mai chính là có thiên phú nấu ăn.

Nhưng chuyện nấu ăn cũng phải có công thức, con bé biết nấu một vài món ăn đơn giản, còn lại món ăn cầu kỳ khác thật đúng là không biết.

Trấn Tây Trần đều là một ít gia đình nhỏ, đến đây ăn cơm cũng chỉ ăn chút cơm gia đình, trùng hợp những thứ này Nhâm Tường Quý không am hiểu.

Nấu kém hơn so với đối diện một chút, nhưng thịt cá lần trước, sư phụ Nhâm làm rất tốt.

Thế nhưng những món thịt này là một thứ khan hiếm, căn bản cũng không có cơ hội cho ông ta luyện tay nghề, tiệm cơm này cũng không đi lên được.

Đợi đến năm sau phân chia đất đai, quốc gia khuyến khích phát triển kinh tế, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt hơn, sau đó ăn uống bắt đầu nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều theo đuổi mỹ vị.

Đến lúc đó chắc chắn Nhâm Tường Quý có thể lăn lộn, về phần vì sao ông ta không đến tiệm cơm quốc doanh Vu Tình không biết, nhưng ông ta ở lại tiệm cơm của cô, còn có thể dạy Lý Mai, Vu Tình cảm thấy rất đáng giá.

Chỉ có thiên phú là không đủ, phải biết làm thế nào mới được, không biết trình tự nấu ăn chính là vô ích.

Nhâm Tường Quý khiêm tốn đáp ứng, ông ta có thể bảo trụ phần công việc này trong lòng đã thỏa mãn lắm rồi, về phần bị người khác cười nhạo căn bản ông ta không quan tâm lắm.

“Buổi sáng chúng ta bán bánh bao trước, Phượng Lan, cô dám ra ngoài đứng ở cửa hét to không?”

"Hét cái gì vậy ạ?" Vương Phượng Lan tò mò.

Vu Tình nói lời thoại đã nghĩ ra, trước kia tiệm cơm các cô vẫn luôn làm ăn không tốt, một là do quá ít món ăn.

Thứ hai là có tiệm cơm quốc doanh đối diện, người ta sẽ cảm thấy hộ cá thể không có món gì ngon, rất nhiều người sẽ không đến.

Vương Phượng Lan nghe Vu Tình nói xong lập tức đồng ý, cô ấy có thể làm việc ở đây là bởi vì mặt dày nên ông chủ cũ mới cho cô ấy tới.

Bằng không chỉ là học sinh còn chưa tốt nghiệp tiểu học của cô ấy, làm sao có thể tìm được công việc này.

Còn một tiếng nữa là tám giờ, Vu Tình phân phó nhiệm vụ xong liền bảo mọi người bắt đầu chuẩn bị.

Ngày đầu tiên thời gian gấp gáp, Vu Tình cũng ở lại trợ giúp trong phòng bếp.

Lý Mai cho rằng mẹ chồng cô ấy lo lắng cho nên đến chiếu cố cô ấy, trong lòng càng cảm động muốn khóc.

Nhâm Tường Quý phụ trách nấu cháo và nước súp cay.

Vu Tình và Lý Mai phụ trách chế biến nhân bánh bao, các cô chuẩn bị ba loại, một loại nhân nấm hương; một loại nhân rau hẹ; một loại không có thịt lợn, Vu Tình gói nhân gia vị Orleans.

Hiện giờ bên này không có nguyên liệu Orleans, đây là cô mua từ Thương Thành lúc sáng nay.

Vừa lấy Orleans ra, Nhâm Tường Quý đã ngửi thấy mùi, muốn hỏi là cái gì, nghĩ đến việc Vu Tình đã nhắc nhở, ông ta tính chờ Lý Mai không có ở đây lại hỏi.

Nhân bánh bao trộn đều, trong phòng bếp đều là mùi thơm, tiếp theo là hấp bánh bao.

Đến tám giờ toàn bộ bánh bao đã được hấp xong, bởi vì là ngày đầu tiên nên Vu Tình không biết là làm ăn tốt hay xấu, không làm nhiều, mỗi loại nhân làm một trăm cái.

Sau khi bánh bao chín, một mình cô lấy ba cái bánh bao, mỗi loại nhân một cái.

Vương Phượng Lan chỉ để ý đến ăn, nhìn thấy bánh bao ánh mắt sáng lên, cũng không ngại nóng trực tiếp cầm lấy cắn một miếng lớn.

Nhâm Tường Quý nhìn bánh bao cũng không có gì khác thường, cầm lấy một cái nhân nấm hương cắn một miếng, một mùi thơm lan tràn trong miệng, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn giống nhau, nhưng hai người này làm ra lại có thêm một phần hương vị khó có thể hình dung.

"Anh Nhâm, thế nào?" Vu Tình hỏi.

"Ngon, ngon hơn so với tôi làm!" Nhâm Tường Quý có chút phiền muộn, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn.

Có điều ông ta có một chút không phục chính là ông ta làm đầu bếp mười mấy năm lại không làm tốt bằng một cô gái hai mươi tuổi.

Chẳng lẽ đây là thiên phú!

Aiya, Nhâm Tường Quý có chút khó chịu.

Hàn Vạn Trung ăn bánh bao của Vu Tình và Lý Mai làm lập tức là vẻ mặt nịnh nọt, nhìn hai người nịnh bợ: "Thím, thím và Lý Mai làm bánh bao này ngon tuyệt vời.”

Vu Tình cười cười bảo bọn họ dọn bánh bao ra ngoài bắt đầu bán.
« Chương TrướcChương Tiếp »