Chương 107

Từ Hiếu Nghĩa nghe xong lời này vẻ mặt kích động, không nghĩ tới có một ngày vợ anh ta còn có thể lên trấn làm việc.

Một tháng hai mươi đồng, một năm sẽ là hơn hai trăm đồng, kiếm được nhiều tiền hơn so với anh ta xuống ruộng làm việc.

Từ Hiếu Nhân cũng cảm thấy vui vẻ thay cho chị dâu cả, đợi đến khi em trai ba và em gái út đi học, cuộc sống của nhà họ Từ bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Không có nguyên nhân, trong lòng anh ấy chính là có cảm giác này.

"Được rồi, mau về thôi, buổi tối bác Kiến Quốc và bác Xuân Sinh của các con còn đến nhà ăn cơm đó." Vu Tình trèo lên xe ngồi vững.

Nghĩ đến lúc vừa mới đi ra nhìn thấy Từ Lan Trân và Trương Kế Đông, hai người một người thì có ông nội liên lụy, cuộc sống rất thê lương.

Một người thì không được Tô Hoa đối xử tốt, cuộc sống cũng không dễ dàng gì, theo lý thuyết hẳn là hai người sẽ không có tiền đến tiệm cơm.

Khả năng duy nhất chính là hai người Từ Lan Trân bắt đầu buôn bán.

Từ Lan Trân kiếm được bao nhiêu tiền Vu Tình không muốn tìm hiểu, chỉ cần cô ta không ra tay với người nhà mình, cô cũng sẽ không trêu chọc Từ Lan Trân.

Nhưng nếu Từ Lan Trân ra tay với mình, cô cũng sẽ không nương tay.

Từ Hiếu Nghĩa lái xe bò, Từ Hiếu Nhân ngồi bên cạnh anh ta.

Vu Tình ngồi một mình ở phía sau rất trống trải.

Lúc đi ngang qua cửa trấn, vừa vặn đυ.ng phải bác Mã, xe của ông ấy ngồi đầy người, còn có mấy người vịnh nhà họ Từ không có chỗ để ngồi.

Nhìn thấy Vu Tình, mấy người phụ nữ kia vui vẻ, vội vàng chạy đến trước người Vu Tình, cười nói: "Em dâu, có phải các em trở về thôn hay không, cho chúng tôi đi nhờ với.”

Vu Tình cười nói: "Chị dâu lên xe đi, vừa vặn bọn em cũng trở về thôn.”

Người phụ nữ kia vừa nghe thấy vậy thì vui vẻ, cầm giỏ lên xe bò, mấy người phụ nữ bên cạnh cô ta cũng muốn lên xe.

Tô Hoa cùng Mã Thải Lan đứng ở một bên, hai người cũng muốn lên xe, nhưng nhìn thấy Vu Tình, hai người đều không thể kéo thể diện xuống được.

"Bác gái Trương, bác không lên xe sao?" Từ Hiếu Nhân nhìn Trương Đại Nha bên cạnh xe hô một tiếng, hô xong anh ấy lập tức nhìn thoáng qua Vu Tình.

Thấy cô không có bất kỳ biến hóa gì, Từ Hiếu Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Từ Hiếu Nghĩa cũng là vẻ mặt do dự, cuối cùng hạ quyết tâm nhìn Trương Đại Nha hô: "Bác gái Trương, bác cũng lên xe đi, còn chỗ đó.”

Trương Đại Nha có chút do dự, đặc biệt là khi nhìn thấy Vu Tình, cô ta lại không muốn lên xe nữa.

Cô ta và Vu Tình không hợp nhau, tuy nói không giống như Tô Hoa, nhưng hai người bọn họ gặp mặt sẽ cãi nhau.

Không giống như Tô Hoa và Mã Thải Lan ước ao cuộc sống như của Vu Tình, cô ta chỉ vì cảm thấy bất bình thay mấy người con trai nhà họ Từ.

Trước kia Vu Tình tiêu tiền bừa bãi, ăn đến mập mạp, mấy đứa con trai gầy không sót một ai.

Trước kia Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh thường xuyên đến nhà cũ tìm ăn.

Thỉnh thoảng cô ta nhìn thấy cũng sẽ cho hai đứa trẻ một ít thức ăn.

Mấy ngày này, Vu Tình thay đổi cô ta cũng thấy được, thỉnh thoảng còn để mấy đứa nhỏ kia đưa thức ăn cho bà cụ Từ.

Thay đổi là tốt, nhưng cô ta và Vu Tình đã không hợp nhau nhiều năm như vậy rồi, trong một thời gian ngắn cô ta cũng ngại nói chuyện với Vu Tình.

"Bác gái Trương mau lên xe đi!" Từ Hiếu Nghĩa quay đầu nói.

Từ Hiếu Nhân thúc giục nói: "Bác gái Trương, mau lên xe đi, nếu bác đi bộ cầm đồ sẽ rất mệt đó.”

"Đúng vậy, Đại Nha lên xe đi!" Mấy người phụ nữ trên xe sốt ruột về nhà, cũng thúc giục.

Trương Đại Nha nhìn Vu Tình một chút, dựa theo trước kia người phụ nữ này chắc chắn sẽ trào phúng mình, hôm nay không nói lời nào, có phải đang lấy lòng mình hay không.

Nghĩ đến khả năng này, Trương Đại Nha cầm đồ lên xe.

Từ Hiếu Nghĩa thấy cô ta lên, cười vội vàng chạy xe rời đi.

Tô Hoa và Mã Thải Lan nhìn thấy mọi người không mời mình ngồi xe, tức đến xanh mặt.

Mã Thải Lan tức đến dậm chân, thở phì phò nói: "Sao Vu Tình lại nhẫn tâm như vậy chứ, đều là người một thôn lại không cho hai chúng ta đi cùng.”

Tô Hoa cũng có chút tức giận, nhìn một giỏ đồ mua bên cạnh, như này thì sao về được.

Hôm nay vừa vặn đến phiên chợ, có rất nhiều người, hai người bọn họ vội vàng chạy ra vẫn không chiếm được chỗ.

"Quên đi, chúng ta nghèo người chứ không nghèo chí, chúng ta không thèm chiếc xe rởm kia của cô ta, chúng ta đi bộ về." Tô Hoa tức giận nói.

Mã Thải Lan nghĩ đến phải đi bộ hơn một giờ, sắc mặt liền kéo xuống.

Hai người mỗi người cõng một cái sọt, chấp nhận ra khỏi trấn.

Trương Đại Nha ngồi trong xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Vu Tình, cô ta nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy Vu Tình có chút không đúng, hôm nay sao lại không cãi nhau với cô ta.

Vu Tình ngồi trên xe, thẳng lưng, cảm nhận được ánh mắt của Trương Đại Nha, trong đầu cô nhanh chóng tìm kiếm trí nhớ về Trương Đại Nha.

Không nghĩ thì không biết, vừa nghĩ đến đã giật mình, rốt cuộc là nguyên chủ có bao nhiêu kỳ lạ vậy.

Trong đầu cô hiện lên một bức tranh, chính là hình ảnh Trương Đại Nha và nguyên chủ đang quằn quại cùng một chỗ.

Nguyên nhân rất kỳ lạ, cũng bởi vì Trương Đại Nha nhìn thấy Từ Hiếu Nhân đáng thương, cho thằng nhỏ một cái bánh bao dẫn đến nguyên chủ tức giận.

Vu Tình không còn gì để nói với nguyên chủ này, con của mình chính mình không nuôi tốt, người ta nhìn đứa nhỏ đáng thương nên cho chút đồ ăn, cô ta còn cảm thấy mất mặt.

Vậy thì cô ta cho đứa nhỏ ăn no đi.

Xe bò đi rất nhanh, chưa tới một giờ đã đến thôn, phụ nữ trên xe ai nấy đều xuống xe bò.

Cuối cùng chỉ còn lại Trương Đại Nha, cô ta giương mắt nhìn Vu Tình một cái: "Cảm ơn cô.”

Nói xong không đợi Vu Tình kịp phản ứng lại, cô ta cõng sọt hoảng hốt bỏ chạy.

Trương Đại Nha cảm giác mình điên rồi, thế mà lại nói cảm ơn với Vu Tình, cô sẽ nghĩ như thế nào về mình đây, có phải cảm thấy mình bị bệnh hay không, trong lòng không chừng còn cười nhạo cô ta.

Ôi, cô ta hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã không nói rồi.

Vu Tình nhìn bóng lưng của Trương Đại Nha không khỏi phì cười một tiếng.

Từ Hiếu Nhân thấy thế cười hắc hắc: "Mẹ, kỳ thật bác gái Trương rất tốt.”

Vu Tình khụ khụ một tiếng, gật đầu: "Không tệ, con và anh trai em trai của con không có bất kỳ quan hệ gì với bác ấy, bác ấy còn giúp các con, phần ân tình này các con đều phải nhớ kỹ. Đợi đến khi tương lai các con có năng lực, cũng phải báo đáp bác gái Trương của các con đó.”

Làm người phải có ơn tất báo, nếu ba đứa nhỏ này không biết báo ơn, vậy mới thật sự phế.

Từ Hiếu Nghĩa hàm hậu cười, cam đoan nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm.”

Trong lòng Từ Hiếu Nhân có chút kỳ quái, có điều rất nhanh đã thích ứng với sự thay đổi của mẹ anh ấy, nhếch khóe miệng cười nói: "Mẹ, con cũng sẽ nhớ kỹ.”

Vu Tình cho hai người một nụ cười khen ngợi.

Trong lòng Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân lập tức vui sướиɠ.

Sau khi về đến nhà, Từ Hiếu Nhân đi trả xe, Vu Tình bắt đầu chuẩn bị cơm tối cùng Lý Mai.

Trong nhà còn lại 50 cân thịt lợn, cùng với một con sói.

Thịt sói Vu Tình còn chưa từng ăn qua, ở đời sau chính là con vật được bảo vệ, ăn chính là phạm pháp, hiện tại không có loại thuyết pháp này.

Không biết hương vị của thịt sói có ngon hay không, nhưng cô nghe nói thịt sói có thể được coi là thuốc, còn có thể chữa bệnh.

"Vợ thằng cả, con đi ra vườn hái thêm chút rau đi, bây giờ chúng ta bắt đầu nấu cơm." Vu Tình phân phó nói, cô nhìn Tuyết Hoa, cũng bảo cô bé đi theo hỗ trợ.

Cô cắt một miếng thịt lớn từ thịt lợn còn lại trong sân và thêm một vài cái sườn lợn.

Lý Mai và Tuyết Hoa hái rau mang đến sân trước, Vu Tình đã rửa sạch thịt lợn rồi cắt ra, Tuyết Hoa phụ trách nhóm lửa, Lý Mai rửa rau.

Vu Tình bắt đầu nấu cơm, nhìn Lý Mai trong sân mở miệng nói: "Hôm nay mẹ tìm được một công việc cho con, là một tiệm cơm cá thể, nhưng tiền lương cũng giống như tiệm cơm quốc doanh.

Thực tập ba tháng, ba tháng đầu mỗi tháng hai mươi đồng, nếu làm tốt có thể sớm chuyển lên chính thức, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến tiệm cơm đó làm việc.”