Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 106

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vu Tình nhìn theo hướng Từ Hiếu Nhân chỉ liền thấy Từ Lan Trân và Trương Kế Đông cùng nhau đi về phía tiệm cơm tư nhân.

Vốn cô muốn mau chóng trở về, dù sao cô vẫn nên trốn nam nữ chính một chút.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy chữ cho thuê bên cạnh tiệm cơm, cô dừng bước.

"Mẹ, chúng ta cũng đi ăn cơm sao?" Từ Hiếu Nhân khó hiểu, không phải trong nhà còn có thịt sao?

Đi ăn ở tiệm cơm sẽ lãng phí tiền, trong nhà cái gì cũng có, còn không bằng về nhà ăn.

Từ Hiếu Nghĩa cũng có ý này, nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, không phải nhà chúng ta có thịt sao? Về nhà ăn cơm thôi ạ.”

"Các con ở đây chờ một chút, mẹ đi vào có chút chuyện." Vu Tình nhảy xuống xe bò, đi về phía tiệm cơm.

Lúc tiến vào tiệm cơm, trong quán cũng không có khách, bàn duy nhất là Từ Lan Trân và Trương Kế Đông.

Hai người ngồi bên tường.

Lúc Vu Tình tiến vào tất nhiên Từ Lan Trân và Trương Kế Đông đều nhìn thấy.

Hai người ngẩng đầu chào hỏi Vu Tình: "Chào thím Vu, thím cũng đến đây ăn cơm ạ?”

Vu Tình gật đầu.

Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới, thấy Vu Tình cũng không còn nhiệt tình như lúc trước, có thể biết tiệm cơm sắp đóng cửa, cả người đều mất tinh thần: "Muốn mua gì ạ?”

"Ông chủ của cô có ở đây không?" Vu Tình nhỏ giọng hỏi.

Người phục vụ sửng sốt: "Chị có chuyện gì không?”

Vu Tình đứng lên, nói thầm bên tai cô ta: "Cửa hàng của các cô còn cho thuê không?”

Nhân viên phục vụ kia nghe xong lời này vẻ mặt mừng rỡ, vừa định mở miệng, Vu Tình ngăn cô ta lại.

Chuyện cô mở tiệm cơm không muốn để cho Lan Trân biết.

Nhân viên phục vụ kia tựa hồ hiểu được ý tứ của cô, kéo Vu Tình đến phòng làm việc phía sau tiệm cơm.

"Ông chủ, có người đến hỏi về việc thuê tiệm cơm." Nhân viên phục vụ vẻ mặt sốt ruột.

Một trận tiếng bước chân dồn dập từ trong phòng truyền ra, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính đi ra, anh ta đánh giá Vu Tình từ trên xuống dưới có chút nghi ngờ: "Chị tới thuê tiệm cơm sao?”

"Chị có biết thuê rồi làm gì không?" Người đàn ông hỏi.

Vu Tình muốn trợn trắng mắt, coi cô là kẻ ngốc à.

"Thuê để bán cơm.”

"Chị biết nấu ăn sao? Nấu ăn có ngon không, chị có thấy tiệm cơm quốc doanh ở phía đối diện không, chị có nấu ăn ngon bằng người ta không, nếu không thì tôi khuyên chị đừng làm nữa." Người đàn ông khuyên nhủ.

Tiệm cơm này cũng không phải mở lung tung, không có chút kỹ thuật sẽ không làm được.

Anh ta nhìn Vu Tình cũng không giống người có tiền, lỡ như thuê không kiếm được tiền rồi nợ thì phải làm sao.

"Tôi biết nấu cơm, hơn nữa còn ngon hơn so với tiệm đối diện, tiệm này của cậu giá sao vậy?" Vu Tình hỏi.

Người đàn ông thấy cô chưa từ bỏ ý định, cũng lười xen vào chuyện của người khác, dù sao cho thuê sớm một chút anh ta cũng có thể bồi thường được ít tiền.

"Chị cũng thấy tiệm này của tôi rồi đấy, chính là nơi náo nhiệt nhất trong trấn, nếu chị thật sự có tài nấu ăn sẽ không lo không có người đến ăn cơm. Tôi thấy một chị gái như chị cũng không dễ dàng nên lấy một tháng mười lăm đồng, tiệm cơm này của tôi thời hạn thuê mười năm, nếu chị trả một lần thì là một ngàn sáu, bàn ghế trong tiệm cơm của tôi với vài thứ linh tinh chị cộng thêm hai trăm đồng thì đều cho chị dùng.”

Vu Tình hoài nghi người này biết cô kiếm được bao nhiêu tiền, một ngàn chín vừa tới tay lập tức sẽ tiêu hết.

Nhưng thủ tục tiệm cơm này đều rất đầy đủ, là một hộ cá thể hợp pháp.

Nếu cô tự làm, có lẽ phải đợi đến năm sau.

Nếu năm sau mới bắt đầu, nửa năm nay cô sẽ bỏ lỡ một khoản tiền lớn, nghĩ đi nghĩ lại Vu Tình gật đầu đáp ứng, có điều cô vẫn hỏi: "Tiệm cơm này của cậu đã đăng ký ở cục Công Thương chưa, có thể làm ăn đúng không?”

Người đàn ông kia không nghĩ tới một số tiền lớn như vậy cô lại đáp ứng, lập tức gật đầu cam đoan: "Chị gái, tôi đây không lừa chị, tuyệt đối là một tiệm cơm hợp pháp, chị có thể yên tâm làm ăn, tuyệt đối không có ai quản.”

Anh ta nói xong liền đem các thủ tục của tiệm cơm ra.

Vu Tình nhìn kỹ một chút, lúc này mới lấy một ngàn chín từ trong túi ra, cô đưa cho người đàn ông chỉ còn lại một trăm đồng.

Hai người ký hợp đồng thuê nhà, người đàn ông để lại địa chỉ của chủ nhà cho Vu Tình, về phần chuyện nhà cửa đổi người anh ta sẽ tự đi tìm chủ nhà nói rõ ràng.

Người đàn ông gọi nhân viên phục vụ chỉ vào Vu Tình giới thiệu: "Đây là bà chủ mới của cô.”

"Chào bà chủ ạ." Nhân viên phục vụ vẻ mặt lấy lòng, công việc này của cô ấy thật vất vả mới tìm được, lúc này mới làm được nửa năm tiệm lại sắp đóng cửa.

Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn lo lắng không có việc làm, không nghĩ tới tiệm cơm lại đổi chủ nhanh như vậy.

"Vậy các người tán gẫu đi, tôi đi trước đây." Người đàn ông cũng không lưu luyến gì nữa, dù sao phòng ốc cũng đã cho thuê, anh ta cầm đồ đạc còn lại của mình rời đi.

Vu Tình nhìn cô gái dặn dò: "Trước tiên cô xé tờ giấy bên ngoài tiệm cơm đi.”

Cô gái đáp một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Vu Tình ở phía sau nhìn thoáng qua, chỗ tiệm cơm này cũng không nhỏ, ngoại trừ phòng khách cùng hậu trù còn có tiểu viện nữa, trong tiểu viện cũng có mấy phòng ở.

Trong khi cô đang xem, phía sau lại truyền đến một tiếng bước chân.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt, nhìn Vu Tình cung kính hô một tiếng: "Chào bà chủ.”

Phía sau người đàn ông còn có một người đi theo, bộ dáng ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn Vu Tình có chút khϊếp sợ, có điều vẫn hô một tiếng: "Chào bà chủ ạ.”

"Các người là hậu trù nấu cơm sao?" Vu Tình hỏi.

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi là đầu bếp, cậu ấy là trợ thủ của tôi.”

Sau khi hiểu rõ, Vu Tình cười nói: "Được rồi, tiệm cơm vẫn giống như lúc trước, có điều tôi ta sẽ phái một người nấu cơm tới cho mọi người.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức không tốt, bà chủ mới tới này có ý gì, muốn đuổi ông ta sao?

"Bà chủ, cô không cần tôi sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong lời này đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn, vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn người đàn ông trung niên.

Vu Tình lắc đầu: "Không phải, anh vẫn làm giống như lúc trước.”

"Đúng rồi, hai người tên là gì?”

Người đàn ông trung niên mặt chữ điền nói: "Tôi tên là Nhâm Tường Quý.”

"Tôi là Hàn Vạn Trung." Nam thanh niên cợt nhả nói.

Vu Tình gật đầu nhìn về phía Nhâm Tường Quý nói: "Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi sẽ gọi anh là anh Nhâm, tôi là Vu Tình.”

Nhâm Tường Quý nghe thấy cô gọi mình là anh, lập tức có chút khẩn trương, ngày thường ông ta đi làm, những người chủ kia ai nấy đều rất nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ông chủ dễ nói chuyện như vậy.

"Các người bận rộn trước đi, dựa theo giờ làm việc trước kia là được, sáng mai tôi sẽ trở lại." Vu Tình phân phó, nói xong liền ra khỏi viện.

Lúc đi tới phòng trước, Vương Phượng Lan nhìn một bàn từ Lan Trân, thông minh không gọi bà chủ.

Vu Tình nháy mắt với cô ấy, ý bảo cô ấy không cần tiễn mình.

Vương Phượng Lan gật gật đầu không lên tiễn cô, nhìn Vu Tình ra khỏi tiệm cơm, cô ấy mới đi tới quầy thu ngân.

Từ Lan Trân nhìn thấy Vu Tình đi rồi, duỗi cổ nhìn thoáng qua, sau đó có chút tò mò: "Chị gái, các người quen thím Vu sao?”

Vương Phượng Lan có thể nhìn ra bà chủ xa cách hai người này, thản nhiên nói: "Không biết, chỉ là một người đến ăn cơm thôi.”

Từ Lan Trân còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn thấy đáy mắt Vương Phượng Lan không tình nguyện, cô ta lập tức không hỏi nữa.

Vu Tình ra khỏi tiệm cơm, hai người Từ Hiếu Nghĩa đã vội vàng nghênh đón: "Mẹ, mẹ làm gì vậy ạ, sao lâu như vậy chứ?”

Vu Tình cười nói: "Mẹ tìm cho Lý Mai một công việc, mẹ vừa mới nhìn thấy tiệm cơm dán giấy tuyển dụng, còn không phải là nghĩ đến tài nấu nướng của con bé sao! Chỉ muốn để cho con bé đi thử, mẹ hỏi rồi, tiền lương một tháng là hai mươi đồng, nếu như chuyển chính thức sẽ nhiều hơn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »