Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 105

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không đến giữa trưa mọi người đã mua thịt xong, còn lại Vu Tình đi tìm Từ Kiến Quốc mượn xe bò mang lên thị trấn bán.

Lần này là Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân đi cùng, Vu Tình cũng ngại làm lỡ thời gian làm việc của Từ Thừa Đức.

Từ Hiếu Nhân lần đầu tiên đi bán thịt lợn với Vu Tình, có chút tò mò mẹ của anh ấy sẽ bán như thế nào.

"Mẹ, chúng ta đến đây làm gì ạ?" Từ Hiếu Nhân tò mò, không phải là mang thịt lợn này đến chợ bán sao, sao lại chạy đến con hẻm nhỏ.

Không phải mẹ anh ấy lần lượt gõ cửa từng nhà hỏi người ta có muốn mua thịt hay không đấy chứ, nếu như bị người ta tố cáo thì phải làm sao.

"Mẹ quen biết một ông chủ cần mua nhiều thịt." Từ Hiếu Nghĩa giải thích.

Lúc này Từ Hiếu Nhân mới gật đầu.

Ba người dừng xe trước một cánh cửa, Vu Tình đi tới gõ cửa: "Khai Dương có ở nhà không?”

Ninh Khai Dương đang ở trong sân loay hoay với đống quần áo, lần này anh ta đi tỉnh ngoài phát hiện ra một xưởng bán buôn, quần áo bên trong rất đẹp nên anh ta đã lén mua về một ít.

Ai biết được trở về đã bán được gần hết.

Nghe thấy thanh âm, anh ta bước nhanh đến cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy Vu Tình, sắc mặt vui vẻ: "Chị, lần này chị mang theo thứ gì tốt tới vậy?”

Ninh Khai Dương hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh hỉ: "Là thịt sao?”

"Ừm, may mắn đánh được hai con lợn rừng, còn có sáu con sói hoang, cậu có muốn không?" Vu Tình hỏi.

Ninh Khai Dương lập tức gật đầu, chắc chắn là anh ta muốn rồi, bán thịt có lợi nhuận rất cao.

"Chị à, vào trong sân rồi nói.”

Ninh Khai Dương mở cửa lớn, Từ Hiếu Nghĩa dắt xe bò vào giống như lần trước.

Tổng cộng hơn năm trăm cân thịt lợn, vẫn dựa theo giá lần trước một đồng năm một cân.

Tổng cộng là 825 đồng.

Thịt sói thì Ninh Khai Dương chưa từng mua, không biết giá cả thị trường, nhưng tóm lại đều là thịt, hơn nữa thứ này cũng không dễ gặp.

Hai người thương lượng một phen rồi quyết định lấy giá là một đồng ba.

Sáu con sói tổng cộng 632 cân, tổng cộng 821.6 đồng, chỉ lấy 831 đồng.

Thịt lợn cộng với thịt sói tổng cộng 1.646 đồng.

"Chị, chị cầm lấy tiền này đi." Ninh Khai Dương đưa tiền cho Vu Tình xong rồi lại đưa chìa khóa cho cô.

Nói thật là chị gái này cũng quá tin người rồi, chìa khóa nhà để ở trong tay anh ta lâu như vậy, cũng không sợ anh ta động tâm tư lệch lạc.

Vu Tình nhận lấy tiền ánh mắt cũng không chớp một cái, ngược lại Từ Hiếu Nhân ở một bên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vẻ mặt khϊếp sợ.

Từ Hiếu Nghĩa lần trước đã từng nhìn, lần này cũng không cảm thấy khϊếp sợ nữa.

Vu Tình nhìn thấy quần áo bày trong sân, cô có chút tò mò đi tới, quần áo này rất thời trang.

Bây giờ quần áo ở thị trấn Tây Trần thường mộc mạc, trên cơ bản đều là một ít quần áo tối màu đơn giản.

Quần áo này của Ninh Khai Dương tuy rằng có chút đậm nhưng may mắn là phong cách mới lạ.

"Quần áo này của cậu nhìn qua cũng không tệ, là mua ở ngoài tỉnh đúng không?”

Ninh Khai Dương cười nói: "Mắt nhìn của chị tốt thật đấy, đúng là em mua quần áo này ở ngoài tỉnh, không riêng gì trấn chúng ta không có, em dám nói khu trên huyện chắc chắn cũng không có đâu.”

Đây là do anh ta đã tìm rất lâu, chạy thật xa mới tìm được thị trường, nói đến cái này anh ta có chút đắc ý.

Từ Hiếu Nghĩa nghe xong lời này ánh mắt sáng ngời, sờ sờ quần áo vẻ mặt tò mò: "Chú à, quần áo này của chú mua ở đâu vậy?”

Lời này vừa nói ra Ninh Khai Dương có chút đề phòng.

Vu Tình vội vàng mở miệng nói: "Đây là con đường kiếm tiền của chú Khai Dương, nói cho con biết rồi thì chú của con kiếm tiền kiểu gì.”

Ninh Khai Dương gật đầu, anh ta mất rất nhiều công sức mới tìm được con đường, chắc chắn không thể dễ dàng nói cho người khác biết.

Nhưng anh ta có thể bán cho họ với giá thấp: "Chị, chị muốn làm kinh doanh quần áo không? Em có thể bán sỉ cho chị.”

Vu Tình lắc lắc đầu, hiện tại làm những việc làm ăn này có chút mạo hiểm, lỡ như bị bắt đi lao động cải tạo thì phải làm sao.

Hơn nữa cô có chút chướng mắt quần áo này, ở những năm tám mươi quần áo đẹp mắt cũng không ít, những thứ này của Ninh Khai Dương còn kém xa, chỉ có thể nói là không tìm đúng chỗ.

"Khai Dương, bọn chị về trước đây." Vu Tình nói xong dẫn theo con trai muốn rời đi.

Ninh Khai Dương chỉ chỉ quần áo hỏi: "Chị, chị không lấy mấy cái về mặc sao?”

"Không cần, cảm ơn." Vu Tình nói.

Ninh Khai Dương nhìn ba người rời đi liền ra ngoài tìm xe.

Vu Tình nhét tiền vào trong ba lô rồi ngồi lên xe bò.

Từ Hiếu Nhân nhìn trên xe còn sót lại một ít thịt, có chút tò mò: "Mẹ, những thịt này không bán sao?”

"Không bán, đi thăm thím Hoài Anh của con, cho thím ấy số thịt này, còn lại chúng ta đi một chuyến xem làm sao có thể cho em trai và em gái của con đi học được.”

Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân gật gật đầu, đi học là chuyện tốt, nếu em trai ba và em gái út có thể đi học thì hai người bọn họ đều rất ủng hộ.

Vu Tình chỉ đường cho bọn họ, lúc này mới hơn một giờ, chắc là Tôn Hoài Anh đi làm lúc hai giờ, mấy người trực tiếp đến nhà Tôn Hoài Anh.

Đến cửa, cánh cửa mở ra, một cậu bé ngồi xổm ở cửa, cậu bé nhìn chiếc xe bò đậu ở cửa, hét lên trong sân: "Mẹ ơi, có người tới.”

"Ai vậy?" Tôn Hoài Anh đang rửa bát trong bếp, nghe tiếng con trai thì vội vàng lau nước trên tay, ra khỏi phòng bếp.

Nhìn thấy Vu Tình, cô ấy vui vẻ, nhiệt tình chạy tới: "Chị dâu, sao chị tới đây?”

"Chị đánh được lợn rừng trên núi nên đến cho em một ít thịt lợn." Vu Tình cười nói, dẫn theo con trai đi vào trong sân.

Tôn Hoài Anh nhận thịt lợn trong tay Từ Hiếu Nghĩa, tay sờ vào trong túi muốn lấy tiền.

Vu Tình vội vàng ngăn cản cô ấy, cười nói: "Thịt này là chị cho em, không lấy tiền.”

Tôn Hoài Anh vừa nghe vậy cũng không nhịn được, sao có thể lấy thịt lợn của người ta, đây là hàng hiếm đó, nói cái gì cũng không chịu lấy không, cầm tiền nhét cho Vu Tình.

Vu Tình không chịu nhận, trực tiếp đẩy trở về: "Hoài Anh, em đừng khách khí với chị, hôm nay chị tới tìm em còn muốn hỏi em một chuyện.”

"Chuyện gì vậy?" Tôn Hoài Anh hỏi.

Lúc này Vu Tình mới nói chuyện của con trai và con gái ra.

Tôn Hoài Anh vừa nghe xong nở nụ cười: "Cái này có gì khó đâu, anh trai của chồng em chính là thầy giáo ở Trường Trung học Cơ sở số 1, chờ buổi tối chồng em về em sẽ nói chuyện này cho anh ấy nghe, đến lúc đó chắc chắn có thể cho con gái của chị đi học.”

"Con trai chị tuổi không nhỏ, có thể đi không?" Vu Tình có chút sợ tuổi quá lớn, người ta không nhận.

Tôn Hoài Anh suy nghĩ một chút, mười sáu tuổi cũng có chút lớn, theo lý thuyết tuổi này nên học trung học phổ thông rồi.

Có điều tuổi lớn học trung học cơ sở cũng không phải chuyện lạ, trường học cũng có rất nhiều trường hợp như vậy rồi, đều là do trước đây trong nhà không có tiền nên chậm trễ, hiện tại mới đi.

Cô ấy cười nói: "Không sao đâu, người ta mười tám tuổi còn học trung học cơ sở, cái này không tính là gì.”

Trong lòng Vu Tình yên tâm, để thịt lợn lại rồi chuẩn bị trở về.

Tôn Hoài Anh không thích chiếm tiện nghi của người khác, đem thịt lợn rừng vào trong phòng bếp rồi đi vào trong phòng lấy một hộp thịt đóng hộp ra, nhét vào trong tay Vu Tình.

"Chị cầm lấy đi, chị không cầm thì em sẽ không lấy thịt lợn đâu.”

Lời này đã nói ra, Vu Tình còn có thể từ chối sao, chỉ có thể nhận lấy.

Có điều trong lòng cô lại càng cảm kích Tôn Hoài Anh.

"Vậy chị nhận, ngày mai chị lại tới tìm em.”

"Được, ngày mai chị tới tìm em em sẽ cho chị thông tin." Tôn Hoài Anh nói xong cũng đẩy xe đạp ra.

Vu Tình thấy thế cũng không quấy rầy cô ấy đi làm, dẫn theo hai người con trai rời đi.

"Mẹ, đó có phải là Từ Lan Trân không?" Từ Hiếu Nhân chỉ vào dáng người cách đó không xa hỏi một câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »