Chương 104

Tôn Hồng nhìn thấy Vu Tình vào trong phòng bếp, nhìn Vu Tuệ Mẫn cười nói: "Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, tài nấu nướng của Vu Tình như thế này nè.” Bà ấy giơ ngón tay cái lên.

Vu Tuệ Mẫn chưa từng ăn, cũng không biết ngon đến nhường nào.

Tôn Hồng nghĩ đến lần trước ăn thịt thì thèm đến nuốt nước miếng: "Cơm cô ấy nấu còn ngon hơn cả quán ăn trong thị trấn.”

Vu Tuệ Mẫn cũng chưa từng đi ăn bao giờ nên cô ấy không biết, có điều vẫn phụ họa nói: "Ừm, vậy lát nữa tôi phải nếm thử xem.”

Trương Tố Phương và Dương Thúy Hoa ở một bên bận rộn nhiệt tình ngất trời, tuy rằng mệt mỏi nhưng tuyệt không khó chịu.

Dương Thúy Hoa cười hắc hắc nhìn về phía Trương Tố Phương: "Chị dâu cả! Chị nói xem sao thím Vu lại lợi hại như vậy chứ, sau này em gái nhà chúng ta gả tới đây chắc chắn là có thể hưởng phúc.”

Trương Tố Phương nhướng mày: "Chắc chắn rồi, em không nghe Trương Quế Hoa nói lần trước bán thịt lợn rừng đã kiếm được một ngàn đồng, lần này thịt nhiều hơn, chắc chắn là hơn một ngàn. Aiya, cuộc sống sau này của em út sẽ thoải mái lắm, bây giờ thím Vu còn thay đổi tốt hơn rồi, chị nghe Nhị Đản nói là Hà Diệp ở nhà còn được ăn đùi gà đó.”

Thím Vu sao có thể đáng sợ như lời đồn được, đều là nói bậy.

Lại nói tiếp thanh danh của thím Vu không tốt như vậy là do Tô Hoa truyền ra ngoài, hiện giờ xem ra đều là do Tô Hoa bất hòa với thím Vu, cố ý bịa đặt.

Hôm nay đã quá muộn rồi, Vu Tình định làm một món ăn đơn giản, hấp thêm chút bánh bao là được.

Đợi đến chiều mai làm xong cô sẽ đãi mọi người.

Món hầm là một nồi hầm thập cẩm, cái gì cũng có nhưng hương vị vẫn rất ngon.

Và một món xào rất đơn giản.

Công việc hấp bánh bao được giao cho Lý Mai.

Vu Tình đi ra vườn rau hái mấy quả ớt, lại hái một quả bí đao và một bó rau cải, đậu đũa, trong nhà còn có nấm và măng.

Rửa sạch rau rồi cắt chúng bỏ vào trong rổ.

Vu Tình lại rửa sạch một miếng thịt ba chỉ to, cắt thành từng miếng nhỏ.

"Tuyết Hoa, con qua đây nhóm lửa đi." Vu Tình hô một tiếng.

Từ Tuyết Hoa lập tức chạy tới, Hà Diệp đang trông em trai nên không tới hỗ trợ.

Trước kia Tuyết Hoa cảm thấy không vui khi làm việc nhà, đặc biệt là nhóm lửa, mùa hè ngồi trước đống lửa nóng chết đi được.

Bây giờ đã được Vu Tình dạy dỗ một phen, không còn kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước nữa, ngược lại có thêm chút ôn nhu hiền lành, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Tuyết Hoa châm lửa, Vu Tình đặt nồi lên bếp, đun khô đáy nồi rồi cho thêm dầu, đợi đến khi dầu nóng, bỏ hành tỏi thái lát vào, sau đó đổ miếng thịt đã thái lát vào trong chảo.

Xào đều, xào hết mỡ trong thịt ra, sau đó cho nước tương vào rồi thêm bí đao.

Bỏ thêm đậu đũa vào bên trong, cuối cùng thêm tất cả các rau củ phụ còn lại, thêm gia vị, xào vài lần, đổ nước sạch, bắt đầu hầm một nồi.

Sau khi bánh bao được hấp chín, món ăn cũng được nấu xong.

Vu Tình giở nắp nồi lên, một nồi thịt thơm theo phòng bếp bay ra ngoài.

Mấy người trong sân thi nhau nuốt nước miếng.

Nhiều người nên cần nhiều bát đũa hơn, cô lấy bát đũa trong tủ trong nhà ra rửa sạch rồi mới hô lên: "Cha, anh Kiến Quốc, anh Xuân Sinh, chị dâu… vào ăn cơm thôi ạ.”

"Kiến Quốc, Xuân Sinh đừng làm nữa, rửa tay rồi dẫn vợ và các con mau chóng vào ăn cơm đi." Ông cụ Từ nói.

Ông ấy rửa tay rồi dẫn theo mấy người Từ Hiếu Nghĩa đi vào trong phòng bày bàn.

Bánh bao hấp nhiều, Lý Mai và Vu Tình mỗi người ôm một giỏ bánh bao đi vào phòng.

Mấy người Từ Kiến Quốc cầm bát đũa bắt đầu xới cơm, mỗi người một bát, hơn hai mươi người mỗi người múc một bát thịt còn nửa nồi.

Bà cụ Từ cười nói: "Đều ăn nhiều một chút đi, phải ăn hết thịt với canh đó, bằng không để đến ngày mai sẽ hỏng mất.”

Tôn Hồng cười nói: "Thím yên tâm ạ, Vu Tình nấu ngon như vậy chắc chắn mọi người có thể ăn hết.”

"Chị dâu thấy ngon thì ăn nhiều một chút, thời gian hôm nay không đủ nên ăn đơn giản, ngày mai em sẽ làm mấy bàn thức ăn đãi mọi người, chúng ta cùng nếm thử mùi vị thịt sói này." Vu Tình bưng bát cười nói.

"Ha ha, em cũng chưa từng ăn, phải nếm thử một chút mới được." Tôn Tố Phân tiếp lời, trên mặt tất cả đều là hạnh phúc.

Mấy tháng nay cô ta cảm giác giống như tết, chị dâu cô ta không có việc gì cũng sẽ đưa một bát thịt qua, dường như cách mấy ngày cô ta lại ăn thịt một lần, tuy nói là ăn được ít, vậy cũng chiếm được chút thức ăn mặn rồi.

Lúc này mới cách hai tháng, cô ta lại một lần nữa được ăn nhiều thịt như vậy, nghĩ đến đồ ăn ngày mai cô ta có chút chờ mong.

Vu Tuệ Mẫn ăn đồ ăn trong tay cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Vu Tình lại nấu ăn ngon như vậy.

Ăn cơm chiều xong, phụ nữ đều trở về nghỉ ngơi, mấy người đàn ông ở lại nhà Vu Tình tiếp tục làm thịt thú hoang.

Lý Mai và Vu Tình dọn dẹp phòng bếp.

Ông cụ Từ liền bảo hai người cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Vu Tình thừa dịp trước khi trở về phòng mang sọt đến phòng bếp, đổ toàn bộ gà rừng bên trong ra ngoài.

"Cha, ở đây còn có một đống gà rừng, đợi đến khi anh Kiến Quốc và anh Xuân Sinh về thì chia cho bọn họ ạ, thịt heo và thịt sói thì chờ ngày mai mọi người ăn cơm xong rồi đưa cho bọn họ cầm về một ít." Vu Tình nói.

Ông cụ Từ đối với việc này cũng gật gật đầu.

Vu Tình rửa tay, lúc này mới trở về phòng.

Cô bận rộn trên núi gần một ngày, mệt mỏi đến thắt lưng đau nhức, nằm trên giường liền ngủ thϊếp đi.

Khi mở mắt ra đã là ngày hôm sau, mặt trời treo cao trên bầu trời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Cô dụi dụi mắt bò dậy từ trên giường, mặc quần áo xong rời khỏi phòng.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ, thức ăn nóng ở trong nồi, mấy người Hiếu Nghĩa đi làm rồi ạ." Lý Mai ngẩng đầu nhìn cô nói.

Vu Tình kinh ngạc: "Mấy giờ rồi, sao đã đi làm rồi?”

Lý Mai cười cười: "Đã hơn mười giờ rồi ạ, Hiếu Nhân nói hôm qua mẹ lên núi chắc chắn rất mệt, bảo con đừng gọi mẹ dậy.”

Vu Tình xoa xoa eo cũng có chút mệt mỏi, chủ yếu vẫn là do trèo cây đây mà.

Mấy đứa nhỏ của nguyên chủ này, thằng cả thì thành thật, thằng hai khéo léo còn tinh tế, thằng ba cũng có chút nhanh nhẹn, tính tình không ổn định.

Dù sao ba đứa nhỏ cũng đều tâm thiện và hiếu thuận.

Vu Tình nhìn sân, sạch sẽ, hai con lợn rừng bị chặt thành tám khối to, đặt ở trong sân, sói hoang cũng đã lột da lông, đặt ở trên bàn gỗ bày thành một hàng.

"Mẹ ơi, buổi sáng ông nội có đến hỏi là mấy con lợn rừng này trực tiếp kéo lên trấn bán hay là bán ở trong thôn?" Lý Mai bưng cơm đi ra đặt ở trước bàn.

Vu Tình suy nghĩ một chút nói: "Bán cho người trong thôn một ít, có điều hôm qua có hai người làm hỏng thanh danh của mẹ thì sẽ không bán cho bọn họ, cũng không bán cho nhà Mã Thải Lan và Tô Hoa.”

Lý Mai lên tiếng: "Vâng ạ, con đi nói với bác đội trưởng một tiếng.”

Nói xong Lý Mai liền chạy đi.

Vu Tình ngồi trong sân ăn cơm, sau khi ăn xong cô vào trong phòng bếp bắt đầu rửa bát.

Cô vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Từ Kiến Quốc dẫn theo một đống người đi tới: "Vu Tình, mọi người đến bán thịt.”

"Anh Kiến Quốc, giống như lần trước đi, tôi đi lấy sổ sách." Vu Tình nói xong đi vào trong phòng.

Từ Tú Lan vẫn là kế toán, lần này Từ Hiếu Nhân đi thu tiền, hai người đứng chung một chỗ nhìn qua rất xứng đôi.

Thím mua thịt trong thôn trêu ghẹo nói: "Quanh đi quẩn lại vẫn là Hiếu Nhân và Tú Lan xứng đôi.”

Vu Tình cười cười: "Còn phải nói sao, từ nhỏ tôi đã thích đứa nhỏ Tú Lan này rồi.”

Từ Hiếu Nghĩa phụ trách cắt thịt, lần này không khác lần trước lắm, thiếu mấy hộ gia đình cũng không có bao nhiêu biến hóa, vẫn là bán được hơn 260 đồng.