Chương 103

Từ Thừa Đức cười cười: "Chị dâu tôi may mắn nhìn thấy lợn rừng đánh nhau với sói hoang, cả hai đều bị thương nên nhặt được.”

"Thừa Đức, cậu nói điêu à, lần trước là lợn rừng tự ngất xỉu, lần này lại may mắn nhặt được, sao cô ta lại có thể may mắn như vậy chứ.”

"Sao chúng tôi lại không có loại may mắn này, Thừa Đức, cậu giấu diếm thay cho chị dâu của cậu đúng không.”

Từ Thừa Đức không hiểu: "Tôi giấu diếm cái gì?”

"Cậu giấu diếm cái gì trong lòng cậu tự rõ.”

"Bác gái, lời này của bác phải nói rõ ràng cho tôi, tôi cũng muốn biết tôi giấu diếm cái gì?" Sắc mặt Từ Thừa Đức có chút không tốt.

Bác gái kia vẻ mặt ghét bỏ, phun một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Cậu giấu cái gì, cậu giấu tình nhân của chị dâu cậu đúng không, Vu Tình đánh được lợn rừng chắc chắn là có người đàn ông nào đó đã đánh cho cô ta. Chỉ có một mình cô ta là một người phụ nữ lấy đâu ra bản lĩnh đánh được lợn rừng, đây không phải là gạt người thì là cái gì.”

"Bình thường tôi cũng thường xuyên lên núi nhưng có nhặt được lợn rừng đâu.” Một người phụ nữ thì thầm.

"Cái mồm thối này của cô, con dâu hai nhà chúng tôi may mắn thì chính là may mắn, bằng không cũng không thể sinh ra ba đứa cháu cho nhà chúng tôi." Bà cụ Từ nghe người khác nói con dâu bà ấy thì lập tức tức giận.

"Chị dâu Từ, chị có ý gì?" Vẻ mặt bác gái kia đen kịt lại, nhà bà ta không có nhiều đàn ông, bà ta sinh ra ba người con gái, một người con trai, con trai cưới vợ lại sinh cho bà ta ba đứa cháu gái.

Lời này của bà cụ Từ rõ ràng là mắng mình mà.

"Tôi có ý gì, ý trên mặt chữ đó.” Bà cụ Từ hừ lạnh nói.

Sắc mặt bác gái kia tối sầm lại.

Từ Thừa Đức mở miệng theo: "Có một số người không ăn được nho nên nói nho chua, các người chỉ là đang ghen tị với chị dâu của tôi thôi.”

"Đúng vậy, không có may mắn như vậy còn ghen tị với chị dâu của tôi, không biết xấu hổ." Tôn Tố Phân nói xong nhìn về phía bà cụ Từ: "Mẹ ơi, lần này chúng ta mang thịt lợn rừng lên trấn bán đi, đừng cho bọn họ chiếm tiện nghi của chúng ta còn không được cảm ơn, thật sự là lớn mặt mà.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến hóa như thuốc điều màu.

Từ Đại Ngưu không biết từ chỗ nào đứng ra, nói: "Tôi tin là Vu Tình tự mình nhặt được, chồng của cô ấy bảo vệ cô ấy, nói không chừng chính là chồng của cô ấy cho lợn rừng.”

"Từ Đại Ngưu, anh thật sự nhìn thấy chồng của cô ta sao?” Một người đàn ông tò mò hỏi.

Từ Đại Ngưu vẻ mặt ngưng trọng: "Tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy quấn lấy tôi suốt hai ngày, nếu không phải tôi đi xin lỗi Vu Tình, phỏng chừng tôi đã bị Từ Thừa Diên mang đi rồi.”

Nhắc tới điều này Từ Đại Ngưu có chút sợ hãi.

Không biết ông cụ Từ đứng trước người Từ Thừa Đức từ lúc nào, chỉ chỉ vết thương trên người lợn rừng nói: "Các người không tin có thể nhìn vết thương trên người lợn rừng, đây chính là do sói hoang cắn. Còn có con sói hoang này, thân thể đã bị đυ.ng đến biến dạng, chắc chắn là do bị đυ.ng nghiêm trọng, các người tự nhìn đi.”

Ông cụ Từ nói xong thì nâng con sói hoang máu thịt be bét kia lên.

Từ Kiến Quốc đi tới nhìn thoáng qua, nói với mọi người: "Trên người lợn rừng có dấu móng vuốt của sói hoang, còn có vết thương bị răng cắn thủng, con lợn rừng này chính là bị sói hoang cắn chết. Đều mau chóng đi làm việc đi, người nào dám nói lung tung hôm nay sẽ làm thêm việc.”

Đội trưởng vừa lên tiếng, có người chua xót cũng không dám nói gì nữa.

Ông cụ Từ cười cười với Từ Kiến Quốc: "Ngày mai đến nhà ăn một bữa đi.”

Từ Kiến Quốc không khách khí, dù sao ông ấy và nhà Vu Tình cũng đã coi như là thông gia rồi.

Ông ấy xoa xoa tay cười nói: "Vâng ạ, ngày mai cháu lại có thể ăn thịt rồi.”

Ông cụ Từ cười ha ha, dẫn theo cháu trai rời đi.

Tô Hoa nhìn thấy một màn này, tức đến méo răng: "Không phải là ôm được bắp đùi của đội trưởng thôi sao, có gì mà đắc ý.”

Từ Đại Trụ sắc mặt tối sầm lại: "Mau làm việc đi.”

Tô Hoa giật mình một cái, lập tức ngậm miệng lại.

Ngược lại Từ Phú An ở một bên nhìn Từ Hiếu Nhân đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.

Vu Tình ở trên núi đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy có người đến, lập tức có chút buồn bực, không phải là quên cô rồi chứ.

Cô vừa suy nghĩ trong lòng xong.

Mấy người ông cụ Từ lại tới, lúc này hai đứa con trai của Từ Thừa Đức cũng tới, đi theo còn có một nhà Từ Kiến Quốc.

Nhìn thấy Vu Tình, Tôn Hồng kinh ngạc: "Vu Tình, cô không sao chứ?”

"Không có việc gì, đều là máu của lợn rừng và sói hoang thôi.” Vu Tình cười nói.

Tôn Hồng và Tôn Tố Phân đều thở phào nhẹ nhõm.

Lần này nhiều người, toàn bộ con mồi đều được chuyển xuống.

Vu Tình bỏ nấm đào được và trứng gà rừng nhặt được vào trong sọt, bỏ toàn bộ gà rừng vào trong bao tải.

Đến dưới chân núi, một đống người tay đều cầm đồ, lại chọc một phen xôn xao.

Tô Hoa tức muốn chết, sao Vu Tình lại may mắn như vậy chứ, cô ta lại không được như thế.

Mã Thải Lan bên kia cũng là vẻ mặt tức giận, từ lần bởi vì chuyện của Từ Đại Ngưu khiến cô ta bị đánh, tình cảm của cô ta và chồng đã bắt đầu không tốt rồi.

Cô ta ghi nhớ tất cả những chuyện này trên đầu của Tình.

Bây giờ nhìn thấy Vu Tình như vậy, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn Vu Tuệ Mẫn ở một bên, cô ta trút tất cả tức giận lên người cô ấy.

"Em dâu, không phải cô thân với Vu Tình sao, tôi nhớ rõ lần trước nhà Vu Tình bán thịt lợn cô cũng không mua nhỉ? Sao cô ta lại không bán cho cô vậy.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vu Tuệ Mẫn đỏ lên: "Chị dâu, vì sao nhà em không mua thịt chị không rõ sao, không phải mẹ đều đem đồ đạc của nhà em đi cho nhà chị à, sao có tiền mua thịt được chứ.”

Mã Thải Lan nghẹn một tiếng, sau đó tức giận, Vu Tuệ Mẫn này dám cãi lại cô ta, phản rồi.

"Vu Tuệ Mẫn, cô có ý gì, có phải cô không muốn hiếu thuận với mẹ hay không, tôi biết ngay là cô có cái lòng dạ này mà, căn bản là không muốn hiếu thuận với mẹ tôi.”

Còn không đợi Mã Thải Lan phóng đại xong, giọng nói của Vu Tình vang lên: "Chị Tuệ Mẫn ơi, sau khi tan làm thì anh Xuân Sinh có thời gian không, có thể đến nhà giúp em gϊếŧ lợn được không.”

"Hả? Có, có thời gian.” Vu Tuệ Mẫn sửng sốt nói.

Vu Tình tiếp tục nói: "Chị cũng đi cùng đi, dẫn theo cả bọn nhỏ trong nhà nữa, đều ở nhà em ăn cơm tối, cũng đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện.”

Vu Tuệ Mẫn vội vàng lắc đầu, sao có thể không biết xấu hổ đi ăn chực được: "Chị và Xuân Sinh đi giúp là được rồi, không ăn cơm đâu.”

"Nếu chị coi em là em gái của chị thì đều đi cả đi." Vu Tình nói xong nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Mã Thải Lan, trong lòng cô cực kỳ thoải mái.

Vu Tuệ Mẫn gật gật đầu, nhìn Vu Tình.

Đợi đến khi Vu Tình rời đi, ngực Mã Thải Lan tức đến run lên, nhất định là Vu Tình cố ý.

Nhìn Vu Tuệ Mẫn, Mã Thải Lan hung tợn trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Đồ nịnh hót, không nhìn ra cô còn có tâm kế như vậy đó.”

Vu Tuệ Mẫn không nói gì, trong lòng lên kế hoạch phải nhanh chóng phân rõ việc chăm sóc cha mẹ.

Lúc Vu Tình về nhà, trong sân chất đống một đống thú hoang.

Từ Kiến Quốc cũng không ăn không ngồi rồi, bảo hai người con trai ở lại buổi chiều giúp thịt lợn rừng và sói hoang, bây giờ thời tiết nóng, không mau chóng làm thịt, để mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ thối.

Còn phải hai giờ nữa mới tan làm, Từ Kiến Quốc không dám ở lại nhiều nên ông ấy đi xuống ruộng luôn.

Bà cụ Từ và Tôn Tố Phân bắt đầu đun nước nóng.

Lý Mai cũng ở trong bếp giúp đỡ.

Vu Tình và Tôn Hồng ở một bên hỗ trợ.

Trong hai giờ, một con lợn rừng và ba con sói hoang đã được làm xong.

Đã đến lúc tan làm, Vu Tuệ Mẫn và chồng mình dẫn theo hai người con trai và con gái đến.

Từ Kiến Quốc cũng dẫn hai con dâu và con gái đến hỗ trợ.

Vu Tình bảo Từ Hiếu Nghĩa cắt một miếng thịt lớn, cô cầm thịt đi vào trong phòng bếp bắt đầu bận rộn nấu cơm tối.