Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
“1, 2, 3… 8, 9, nhiều thật." Nụ cười trên mặt Vu Tình không dứt.

Để hết gà rừng vào không gian trong Thương Thành, Vu Tình cầm thuốc xịt đi dạo xung quanh.

Núi sâu không chỉ có nhiều nấm và rau dại, mà còn có nhiều động vật hoang dã.

Vu Tình còn chưa đi được mấy bước, thanh âm hệ thống lại vang lên.

【Phát hiện lợn rừng】

Không đợi Vu Tình vui vẻ, thanh âm lại vang lên.

【Phát hiện có bầy sói ở gần, xin ký chủ hãy chú ý an toàn】

Bầy sói, trong lòng Vu Tình lộp bộp, loài này rất hung ác, cô cũng không dám chọc.

Cô nghe thấy thanh âm của hệ thống sợ tới mức không dám chạy loạn, cẩn thận thoát khỏi bầy sói phía bên kia.

【Ký chủ nguy hiểm, ký chủ nguy hiểm, bầy sói đang đến gần】

Vu Tình nghe thấy tiếng hệ thống, giậm chân bỏ chạy, nhưng hai chân không chống lại bốn chân, bầy sói càng ngày càng đến gần.

Nhìn xung quanh, Vu Tình trực tiếp bỏ sọt lưng vào trong Thương Thành, nhìn cây cổ thụ ở một bên, cô ôm lấy thân cây bò lên trên.

Cũng may khi còn bé đã có lúc cô trèo cây, tuy rằng tuổi tác của thân thể này có chút lớn, nhưng cũng không cản trở tiềm lực của Vu Tình bộc phát.

Nghe tiếng hệ thống gấp rút, cô chầm chậm ôm cây đại thúc bò lên.

Vừa trèo đến giữa cây, Vu Tình liền nhìn thấy hai con lợn rừng chạy về phía bên này.

Không đợi nhìn kỹ, đột nhiên mấy con sói hoang vọt ra nhào lên trên người lợn rừng.

Hàm răng sắc bén, một ngụm đã cắn vào thân thể con lợn rừng, máu tươi lập tức phun ra.

Lợn rừng đau đớn rống lên, trực tiếp quăng sói hoang trên người xuống.

Sói hoang bị hất văng lăn vài vòng, đứng lên đề phòng nhìn lợn rừng.

Lợn rừng trợn tròn mắt nhìn sói hoang xung quanh.

Vu Tình trèo lên cây nhìn nội tâm dâng trào, chờ mong sói hoang và lợn rừng có thể đều bị thương, như vậy cô có thể nhặt rồi.

Một vòng đánh nhau chấm dứt, hai loài xem như ngang cơ.

Sói hoang vây thành một vòng tròn, vây lợn rừng bên trong, hai con lợn rừng dựa lưng vào nhau thời khắc chuẩn bị phòng thủ.

Đột nhiên sói hoang nhảy thẳng lên người lợn rừng, chậu máu miệng to trực tiếp cắn vào người lợn rừng, lợn rừng đυ.ng lên trên cây khiến sói hoang bị rơi xuống đất.

Một con lợn rừng khác không phòng thủ, thân thể mập mạp đâm về phía con sói hoang, sói hoang bị đâm bắn cách xa vài mét, thân thể đυ.ng lên trên cây, trong nháy mắt máu thịt be bét không còn hô hấp.

Bầy sói nhìn thấy đồng bọn trong nháy mắt đã không còn, đáy mắt hiện lên kinh hoảng, có điều sự cuồng bạo lại càng nhiều hơn, nhìn lợn rừng, bầy sói đồng thời tấn công.

Hình ảnh kia rất đẫm máu.

Vu Tình nằm sấp trên cây cẩn thận nhìn.

Cuối cùng lợn rừng không đánh lại được sói hoang liền ngã xuống đất, sói hoang cũng chỉ còn lại hai con, nhìn đồng bọn trên mặt đất, hai con sói hoang vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ thi thể gần bên cạnh, phát ra thanh âm nghẹn ngào.

Vu Tình thừa dịp này thật cẩn thận bò xuống.

Vừa mới đi xuống, sói hoang cảnh giác đã phát hiện ra Vu Tình.

Vu Tình cười hắc hắc với hai con sói hoang, cô lấy bình xịt ra.

Phun về phía sói hoang đang nhào tới, sói hoang lập tức ngã xuống đất.

"Aiya, chuyến này thật không uổng phí, lại là một vụ thu hoạch bội thu." Vu Tình cười tủm tỉm đi tới, lấy dao găm đâm về phía cổ sói hoang, nhìn cổ sói hoang chảy ra máu tươi, cô mới thu hai con sói hoang dưới đất vào trong không gian, sải bước đi về phía dã thú còn lại.

Sợ bị người khác nhặt được mang đi, cô thu toàn bộ dã thú trên mặt đất vào trong không gian.

Núi sâu vốn đã tối, bây giờ đã là buổi chiều, bên trong càng có vẻ u ám, Vu Tình bỏ sọt ra đeo lên rồi đi ra khỏi núi sâu.

Lúc cô xuống núi còn cố ý bôi lên người không ít máu tươi, lúc này mới vội vàng chạy xuống, cô chạy thẳng xuống ruộng, đến nơi vội vàng hoảng hốt hô: "Hiếu Nghĩa, Hiếu Nhân, Hiếu Minh, mau đi theo mẹ.”

"Gọi cả ông nội và chú út của các con nữa.”

Từ Hiếu Nghĩa gật đầu, đi về phía ông cụ Từ.

Từ Hiếu Nhân chạy đến bên cạnh Vu Tình, nhìn thấy máu tươi trên người cô, sốt ruột nói: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy, sao mẹ lại bị thương?”

"Không sao, đây là máu của lợn rừng và sói hoang.” Vu Tình nhỏ giọng nói.

Từ Hiếu Minh lại kinh ngạc hô: "Mẹ, mẹ lại vào trong núi sâu đúng không, nơi đó quá nguy hiểm, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì chúng con biết làm sao.”

Vu Tình vội vàng cười cười, vỗ vỗ vai Hiếu Minh: "Con yên tâm, có cha của con bảo vệ mẹ đấy, không sao đâu.”

Từ Hiếu Minh có chút hồ nghi, em gái anh ấy tin cha anh ấy vẫn đang ở bên cạnh, nhưng anh ấy không tin, người chết cũng đã chết, làm gì có hồn ma chứ, đều là gạt người.

Có điều thân thể nhỏ bé này của mẹ anh ấy có thể đánh chết lợn rừng mà không có ai giúp thì anh ấy không tin.

Không phải thật sự cha anh ấy vẫn còn ở quanh đây chứ?

Ông cụ Từ bị Từ Hiếu Nghĩa gọi tới, nhìn thấy một thân máu tươi của con dâu hai, ông ấy lập tức biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút mất hứng.

Chắc chắn là vợ thằng hai lại vào trong núi sâu rồi, đây là không coi trọng mạng sống của mình mà.

Dọc theo đường đi ông cụ Từ đều cau chặt mày, đợi đến lúc xuống núi nhất định phải bảo bà nó đến nói con dâu hai một trận mới được.

Lên núi, tiến vào núi sâu, Vu Tình liền phân tán người ra, chỉ chỉ xung quanh nói: "Cha, em ba, hai người tìm ở quanh đây xem, con không nhớ rõ vị trí lắm, có điều là ở quanh đây.”

"Hiếu Nghĩa, Hiếu Nhân, Hiếu Minh, các con cũng cẩn thận tìm một chút.”

Vu Tình nói xong, thừa dịp mấy người không chú ý liền chạy đi.

Tìm được một chỗ khuất, Vu Tình thả toàn bộ dã thú ra, cô lại làm rối loạn xung quanh lên một chút, nhìn giống như đánh nhau, cô hô to: "Cha, em ba, Hiếu Nghĩa, ở đây này.”

Ông cụ Từ nghe tiếng gọi thì nhìn con trai vội vàng nói: "Mau qua đó.”

Từ Thừa Đức gật đầu, nhanh nhẹn chạy tới.

Ba anh em Từ Hiếu Nghĩa cũng vội vàng đuổi theo.

Lúc Từ Thừa Đức đến trực tiếp trợn tròn mắt, chỉ vào một đống dã thú trên mặt đất nói: "Chị, chị dâu hai, đây đều là chị đánh sao?”

Vu Tình cười hắc hắc, vội vàng lắc đầu: "Chị nào có năng lực lớn như vậy, chị chỉ là trùng hợp nhìn thấy chúng nó đánh nhau nên nhặt được thôi.”

Từ Hiếu Nghĩa bật cười: "Mẹ của cháu không lợi hại như vậy đâu.”

Lời này vừa nói ra Vu Tình muốn trợn trắng mắt, cô còn cầm dao găm đâm chết hai con sói hoang đó.

"Nhiều như vậy, phải khuân mấy lần mới chuyển hết xuống dưới được, trước tiên chuyển ra bên ngoài núi sâu đi, nơi này quá nguy hiểm.” Ông cụ Từ nói.

Mấy người Từ Thừa Đức gật đầu, đưa tay bắt đầu kéo con mồi đi.

Hai con lợn rừng, tám con sói hoang, mấy người chia làm ba lần mới kéo ra ngoài xong.

Ra ngoài núi sâu, Vu Tình ở lại trông con mồi, còn những người khác thì mang con mồi xuống núi.

Lần này lợn rừng lớn hơn, một con lợn nặng tầm 200 cân.

Mấy người cùng nhau nâng mới nâng được một con lợn rừng lên.

Ông cụ Từ đã lớn tuổi nên không tham dự khiêng lợn rừng, ông ấy đi đến bên cạnh sói hoang, mỗi tay xách một con.

Nhìn thấy vết thương trên cổ sói hoang, trong lòng ông cụ Từ lộp bộp, nhìn thế nào cũng giống như là dùng dao đâm.

Ông ấy nhìn Vu Tình, đáy mắt có chút phức tạp, ôm hai con sói hoang xuống núi.

Mấy người Từ Thừa Đức khiêng lợn rừng xuống núi, người đang làm việc trên đồng nhìn thấy một màn này đều là vẻ mặt ghen tị.

"Thừa Đức, chị dâu hai của cậu lại đánh được lợn rừng à? Cô ta là một người phụ nữ sao lại lợi hại như vậy chứ, lại có thể đánh chết được con lợn rừng này?”

Không ít người cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy con lợn rừng này chắc chắn không phải do Vu Tình đánh được.
« Chương TrướcChương Tiếp »