Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 101

« Chương TrướcChương Tiếp »
Aiya, tiêu tiền thì dễ mà kiếm tiền thì khó! Vu Tình thở dài.

Có điều nghĩ đến nhà ở trên thị trấn, trong lòng Vu Tình ít nhiều cũng có chút an ủi.

Cô đeo sọt đi về phía sau núi, lúc đi ngang qua rừng, cô trợn to đôi mắt, Từ Lan Trân đang ở cùng một chỗ với Trương Kế Đông.

Chuyện bát quái như vậy sao Vu Tình có thể không nhìn trộm được.

Cô dừng bước, tìm một cái cây lớn che người lại, dựng thẳng lỗ tai trừng mắt bắt đầu xem kịch.

Chỉ thấy Từ Lan Trân móc một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Trương Kế Đông: "Anh Kế Đông, tiền này anh cầm đi, hiện tại ông nội Trương đang bị bệnh em biết anh cần tiền, không đủ thì anh cứ nói với em.”

Trương Kế Đông nhìn nhiều tiền như vậy thì khϊếp sợ, ít nhất phải có mười đồng.

Anh ta biết tình huống trong nhà của Từ Tiểu Đan, mẹ cô ta càng kỳ lạ, không thể cho cô ta nhiều tiền như vậy được.

Anh ta nghi hoặc: "Tiểu Đan, số tiền này không phải là em ăn cắp chứ?”

Từ Lan Trân vội vàng lắc đầu: "Không phải, đây là tiền em kiếm được, có điều cha mẹ em không biết.”

"Anh gọi em là Lan Trân đi, đây là tên thật của em." Cô ta ngượng ngùng nói.

Trương Kế Đông nhìn vẻ mặt Từ Lan Trân, lập tức đoán ra tâm tư của cô ta.

Lúc trước Từ Xuân Mai nhìn anh ta cũng thẹn thùng như vậy, nghĩ đến đây Trương Kế Đông không khỏi kiêu ngạo, sờ sờ khuôn mặt mình.

Gien mà cha cho anh ta tốt thật.

Nhìn tiền trong tay Từ Lan Trân, Trương Kế Đông có chút động tâm, anh ta chỉ nhận lấy năm đồng tiền, còn lại đưa cho Từ Lan Trân.

"Còn lại em cầm đi, anh không dùng nhiều như vậy đâu." Trương Kế Đông nói.

Từ Lan Trân biết tình cảnh của anh ta, không chịu lấy lại năm đồng tiền này: "Em không cần, anh cầm lấy dùng đi, trong tay em còn tiền mà.”

Mắt Trương Kế Đông đỏ lên: "Lan Trân, cảm ơn em, sau này nhất định anh sẽ báo đáp em.”

Từ Lan Trân há miệng, cuối cùng đè nén xúc động trong lòng, hiện tại vẫn chưa đúng lúc, vừa mới gặp mặt đã thổ lộ chắc chắn không tốt, lỡ như dọa anh Kế Đông thì sẽ không ổn.

Hơn nữa cô ta không biết Trương Kế Đông có thích Tuyết Hoa hay không, nếu như thích mà bây giờ cô ta thổ lộ thì chỉ có thể cắt đứt sự qua lại giữa cô ta và anh Kế Đông.

"Anh Kế Đông, không có gì, chúng ta đều là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà." Từ Lan Trân vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Trương Kế Đông nghe xong lời này thì nhíu mày, chẳng lẽ là anh ta nghĩ sai rồi, Từ Lan Trân chỉ là muốn giúp đỡ anh ta thôi sao?

Nhìn cô gái trước mặt tốt hơn so với Từ Xuân Mai rất nhiều.

Xinh đẹp, thanh tú và hào phóng hơn Từ Xuân Mai.

Tuy rằng Từ Xuân Mai cũng giúp đỡ anh ta, nhưng mỗi lần chỉ cho năm hào hay là một đồng, có đôi khi sẽ cầm mấy cái bánh bao chay tới.

Nào giống như Từ Lan Trân vừa ra tay đã cho mười đồng.

Điểm này khiến cho Trương Kế Đông càng động tâm.

Có đàn ông nào mà không thích phú bà đâu!

"Ừm, vẫn phải cảm ơn em, chờ sau này có tiền nhất định anh sẽ trả lại em gấp bội." Trương Kế Đông cảm kích nói.

Từ Lan Trân gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Vu Tình thấy thế vội vàng cõng sọt rời đi.

Sau khi Trương Kế Đông tiễn Từ Lan Trân rời đi, lại đi vào rừng một lần nữa.

Vu Tình nghi hoặc.

Ai biết không bao lâu sau Từ Xuân Mai liền xuất hiện, cô ta rón rén cầm hai quả trứng gà chạy vào trong rừng.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Trương Kế Đông: "Anh Kế Đông, em lấy trứng cho anh nè, anh mau ăn đi.”

Trương Kế Đông nhìn thấy trứng gà, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không có một tia vui sướиɠ, hiện giờ trên tay anh ta có mười đồng tiền, hai quả trứng gà cũng không thèm để vào trong mắt nữa.

Một quả trứng chỉ một vài xu, mười đồng đã có thể mua một đống rồi.

Hơn nữa mấy ngày nay Từ Xuân Mai không cho anh ta tiền, trong lòng Trương Kế Đông có chút không thoải mái.

Lấy tiền người khác cho đã quen, đột nhiên không có tiền trong lòng anh ta rất mất mát.

Ý thức được suy nghĩ của mình, Trương Kế Đông âm thầm tự trách, anh ta cúi đầu nhìn Từ Xuân Mai khóe miệng cong lên: "Xuân Mai, cảm ơn em. Có điều cuộc sống trong nhà em cũng không dễ dàng gì, em tự cầm trứng gà này ăn đi, anh không ăn đâu.”

Từ Xuân Mai vui vẻ, không nghĩ tới trong lòng anh ta lại nhớ thương mình, nhìn trứng gà cô ta trực tiếp nhét vào trong ngực Trương Kế Đông: "Anh Kế Đông ăn đi, em ăn hay không cũng được.”

Càng như vậy Trương Kế Đông càng tự trách mình, nhưng nhìn vẻ mặt rỗ của Từ Xuân Mai, anh ta thật sự không động lòng được.

"Xuân Mai, anh còn phải chăm ông nội, anh trở về trước đây." Trương Kế Đông nói xong chạy trối chết.

Từ Xuân Mai còn có chuyện muốn nói, nhìn thấy Trương Kế Đông chạy đi, trong lòng có chút mất mát.

Vu Tình ngẩn người, cô ăn dưa, ăn một quả dưa lớn.

Bình thường không phải nam chính đều rất trung thành và tận tâm với nữ chính sao, sao Trương Kế Đông lại giống như người nào tới cũng không từ chối vậy.

Vẫn là nói trong sách giấu giếm rất nhiều.

Vu Tình xem kịch lâu như vậy lãng phí rất nhiều thời gian, cô đeo sọt vội vàng lên núi.

Lần này cô đi thẳng vào sâu trong núi, dưới sự chỉ huy của hệ thống, một buổi sáng cô đã đào được rất nhiều nấm hoang.

Những cây nấm này cô không bán ở trong Thương Thành, mà bỏ vào không gian tích trữ trong Thương Thành.

Buổi sáng cô xem kịch chậm trễ thời gian dài, đi vào núi một giờ đã đến giữa trưa.

Vu Tình nhìn bốn phía không có người cô mới mua một bát bún thập cẩm cay từ trong Thương Thành ra, lại thêm một lọ sữa chua.

Cô tìm một cái gò đá ngồi xuống bắt đầu ăn trưa.

Thật ra cuộc sống hiện tại cũng rất tốt, có hệ thống, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô còn tốt hơn so với thế kỷ 21.

Dù sao cô không cha không mẹ cô nhi một mình, ở bên kia cũng không có gì vướng bận, đi tới nơi này trực tiếp có con, cũng không cần cô sinh, càng thêm quan trọng là không có ông chủ cả ngày ép buộc cô.

Ăn cơm trưa xong, Vu Tình uống hết ngụm sữa chua cuối cùng, ợ một cái, cực kỳ thoải mái.

Đồ mua trong Thương Thành, ăn xong hệ thống sẽ trực tiếp mang rác đi, điểm này khiến Vu Tình rất hài lòng, không cần cô nghĩ biện pháp loại bỏ rác nữa.

Dựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi một lúc, Vu Tình đứng dậy tiếp tục bắt đầu làm việc.

【Phát hiện đàn gà rừng, cách ký chủ 200 mét】

Vu Tình vui vẻ, lập tức mua một gói thuốc mê ở trong Thương Thành, lần này lúc cô mua phát hiện bên dưới thuốc có một dòng hướng dẫn.

Cô tò mò nhìn thoáng qua mới biết lúc trước mình quá lãng phí rồi.

Bột thuốc này có thể bỏ vào trong bình xịt, thêm nước là có thể dùng được.

Đọc xong hướng dẫn sử dụng, cô lại mua một cái bình xịt, vừa vặn gần đây có một dòng sông nhỏ, cô lấy một chai nước, sau đó dựa theo tỷ lệ đổ một nửa bột thuốc vào trong chai.

Bột thuốc còn lại cô cất ở trong không gian.

Lắc đều chai, Vu Tình đi về phía đàn gà rừng do hệ thống chỉ dẫn.

Cô cẩn thận đi đến một bụi cỏ, nhìn thấy một đống gà rừng, gần mười con.

Nhìn đàn gà rừng, cô rón rén đi tới, cầm bình xịt phun ra.

Gà rừng sợ hãi, vẫy cánh bay lên.

Vu Tình thấy gà rừng bay lên trong lòng có chút sốt ruột, thứ đồ chơi này trộn vào nước thật không dễ sử dụng, sao gà rừng còn bay lên thế kia.

Không đợi cô tìm hệ thống lý luận, gà rừng bay lên vẫy cánh vài cái liền rơi xuống.

Vu Tình thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhìn từng con gà rừng rơi xuống, miệng cô đều muốn cười nghiêng ngả.
« Chương TrướcChương Tiếp »