Chương 100

Từ Lại Tử nhắm mắt lại, không nhìn mấy người bọn họ.

Không lâu sau, Từ Hiếu Nghĩa liền dẫn theo Trương Vĩnh Cúc chạy tới.

Vào sân, Trương Vĩnh Cúc ôi một tiếng: "Lại Tử, chuyện gì xảy ra vậy, con đang yên đang lành sao lại ở nhà của thím Vu chứ. Chú ơi, sao chú lại trói con trai của cháu.”

Từ Văn Quyền đi chậm, lúc này lảo đảo đi vào sân, nhìn thấy đứa con trai khô môi trên mặt đất cũng sửng sốt, sau đó có chút tức giận: "Chú, chú đây là có ý gì vậy?”

"Ý gì, con trai của cậu dẫn thằng Nhị Đản chạy đến nhà thằng hai nhà tôi trộm đồ, cậu nói đây là có ý gì.” Ông cụ Từ lạnh lùng nói.

Sắc mặt Từ Văn Quyền khẽ biến hóa, thằng nhóc thối này, trong nhà thiếu nó ăn hay là uống, sao lại không sửa được tật xấu đi trộm đồ này chứ.

"Lại Tử, lời này của ông Từ là thật sao?”

"Sao, chúng tôi còn có thể lừa gạt người à.” Bà cụ Từ tức giận nói.

Từ Lại Tử không nói lời nào.

Tâm Từ Văn Quyền lạnh hơn phân nửa, cười trừ nhìn ông cụ Từ: "Chú à, chuyện này phải làm sao thì mọi người mới buông tha cho đứa nhỏ này.”

Ông cụ Từ nhướng mày nhìn về phía Vu Tình, cũng chỉ là người một thôn, Từ Văn Quyền còn là phó đội trưởng, có thể tự mình xử lý thì không cần phải làm lớn.

Vu Tình cũng biết đạo lý này, mặc kệ ông ta có chức to đè chết người như thế nào.

Cô nhìn Từ Văn Quyền nói: "Lại Tử là một đứa nhỏ, tôi làm thím cũng không muốn so đo với nó, nhưng quả phụ như tôi nuôi mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng. Bây giờ một đứa trẻ cũng dám đến nhà tôi ăn cắp, nếu tôi nuốt xuống, những người khác sẽ nghĩ rằng tôi là một quả hồng mềm, nói không chừng ngày mai sẽ có một người càn rỡ hơn đến nhà tôi.”

Tôn Tố Phân cũng nổi giận: "Anh hai tôi vừa mất, ngay cả một đứa nhỏ cũng dám tới cửa trộm đồ. Chuyện này nếu không có cách nào giải thích thì chúng ta đến đồn cảnh sát đi.”

"Tố Phân, đều là người trong một thôn, không cần phải đến đồn cảnh sát đâu." Trương Vĩnh Cúc nóng nảy, bà ta chỉ có một cục cưng, sao có thể vào đồn cảnh sát được.

Bà ta vội vàng kéo chồng mình, bảo ông ta nhanh chóng giải quyết.

Không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai à, có lẽ đang khó chịu lắm.

Từ Văn Quyền suy nghĩ một chút nói: "Em dâu, tôi bảo Lại Tử xin lỗi cô, lại đưa cho cô năm mươi đồng, sau này tôi sẽ trông chừng đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ không đến nữa.”

Vu Tình nhìn hai vợ chồng ông cụ Từ, thấy hai người gật đầu cô cười nói: "Được rồi, nể mặt phó đội trưởng tôi sẽ đồng ý.”

Từ Hiếu Nghĩa chạy tới cởi dây thừng cho Từ Lại Tử.

Tay Từ Lại Tử được buông ra, xoay cổ tay, vẻ mặt chán chường đứng lên.

Từ Văn Quyền nhấc chân đá vào mông cậu ta: "Xin lỗi thím của mày đi, mau lên.”

Từ Lại Tử không phục, muốn gân cổ lên mắng người, nhưng đối mặt với ánh mắt tối đen như mực kia của Vu Tình, cậu ta liền cảm thấy cổ lạnh lẽo.

Cúi đầu chậm rãi nói: "Xin lỗi thím, lần sau cháu sẽ không trộm đồ của thím nữa.”

Sắc mặt Từ Văn Quyền tối sầm lại, thằng nhóc này đang đùa với ông ta sao.

Vu Tình không quản nhiều như vậy, chỉ cần không trộm đồ nhà cô là được rồi, về sau Từ Lại Tử sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

"Ừ." Vu Tình lên tiếng, chuyện này xem như đã qua.

Trương Vĩnh Cúc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến năm mươi đồng bà ta liền đau lòng, đây cũng không phải là con số nhỏ, trước kia con trai đều trộm chút đồ nhỏ liền chạy đi, sao lại bị trói như vậy.

Vu Tình còn là một người mạnh mẽ, hôm nay đứa con trai còn bị bắt.

Từ Văn Quyền không đưa ra chút tiền sợ Vu Tình sẽ đưa con trai ông ta đến cục cảnh sát.

Trương Vĩnh Cúc dẫn con trai trở về, dọc đường đi hùng hùng hổ hổ, năm mươi đồng này chính là tiền của chồng bà ta làm cả nửa năm trời, trong một đêm thằng nhóc này đã làm mất rồi.

Tức chết bà ta.

Từ Nhị Đản nhìn Từ Lại Tử đi rồi, trong lòng lạnh lẽo, năm mươi đồng, nếu mẹ cậu ta có thể cho cậu ta năm mươi đồng thì cậu ta có thể kết hôn rồi.

"Thím Vu, cháu cháu cháu, cháu không có tiền, hu hu hu." Mười bảy mười tám tuổi, nói gân giọng lên khóc liền khóc.

Vu Tình nhìn cậu ta có chút ghét bỏ, bịt lỗ tai.

Ông cụ Từ nhíu nhíu mày nhìn về phía Từ Nhị Đản: "Thằng nhóc cháu ngày thường thoạt nhìn rất thành thật, sao cũng trộm gà mò chó làm chút mánh khóe này cùng với Từ Lại Tử vậy.”

"Ông ơi, cháu biết sai rồi, cháu là do mỡ lợn bịt lòng, ông thả cháu đi đi mà.” Từ Nhị Đản nói xong dập đầu lên mặt đất.

Ngoài cửa nhà Vu Tình xuất hiện một bóng người, trong tay cầm một giỏ trứng gà đi tới: "Thím Vu, trước đây Nhị Đản chưa từng làm loại chuyện này, cậu ấy cũng nhất thời phạm sai lầm, thím tha thứ cho cậu ấy một lần đi ạ.”

Từ Hổ nói xong liền đưa trứng gà cho Vu Tình.

Từ Nhị Đản nhìn thấy Từ Hổ thì kinh hỉ, vội vàng nói: "Anh Hổ Tử, vẫn là anh đối tốt với em, về sau em sẽ không dám trộm đồ nữa.”

Đều là đứa nhỏ nhà nghèo, cũng là lần đầu tiên phạm sai lầm, Vu Tình có chút mềm lòng, bảo Hiếu Minh cởi trói cho cậu ta.

"Từ Nhị Đản, lại dám trộm đồ một lần nữa thì tôi sẽ trói cậu đến đồn cảnh sát.”

Từ Nhị Đản được cởi trói, vội vàng nói cảm ơn Vu Tình, sau đó sợ tới mức chạy ra ngoài.

Ông cụ Từ nhìn bức tường cao hơn hai mét trong sân nhíu mày: "Vợ thằng hai, nuôi chó ở trong nhà đi, cũng an toàn hơn một chút.”

Vu Tình cũng có ý này, có một con chó người đến cũng biết kêu, còn có thể ngăn một chút.

Bà cụ Từ mở miệng: "Mấy ngày nay mẹ giúp con để ý xem có nhà ai có chó con không.”

"Vâng mẹ.” Vu Tình gật đầu nói.

Xử lý xong chuyện này ông cụ Từ liền trở về nhà.

Dọc đường đi, miệng Tôn Tố Phân không ngừng: "Mẹ! Mẹ nói xem sao chị dâu Vĩnh Cúc lại sinh ra một thứ như vậy chứ. Chị ta cũng mặc kệ không quản, ở trong thôn ỷ vào thân phận của hai vợ chồng chị ta. Nếu như ra khỏi thôn, chị Vĩnh Cúc có chút thân phận kia thì tính là gì, không sợ sau này xảy ra chuyện gì sao.”

Bà cụ Từ lạnh giọng nói: "Cần con quản à, cha mẹ người ta còn chưa vội kìa, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta.”

Tôn Tố Phân gật đầu, nhưng không nuốt trôi cơn tức này.

Tục ngữ nói ăn thịt người miệng ngắn, mấy ngày nay Vu Tình vừa có thứ tốt liền đưa đến nhà cũ. Tôn Tố Phân theo đó cũng chiếm được không ít chỗ tốt, hiện giờ rất quý Vu Tình.

Đưa tiền là Trương Vĩnh Cúc đưa tới, quả nhiên là chủ nhiệm phụ nữ rất biết ăn nói, chưa nói được mấy câu đã đem toàn bộ lỗi của Từ Lại Tử ngăn ở trên người mình.

Vu Tình cầm tiền, cũng không có tổn thất khác, mặc kệ bà ta nói như thế nào Vu Tình cũng đều gật đầu.

Dù sao đứa nhỏ này cũng không phải là con của cô, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô.

Tiễn Trương Vĩnh Cúc đi, con cái trong nhà cũng vội vàng đi làm.

Vu Tình còn muốn lên núi một chuyến, Trương Quế Hoa được đưa đến đồn cảnh sát, trong lòng cô an ổn không ít, cũng không sợ Lý Mai ở nhà xảy ra chuyện gì nữa.

Cô cầm sọt lưng nhìn thoáng qua Lý Mai nói: "Vợ thằng cả, mẹ lên núi một chuyến, buổi trưa đừng làm cơm cho mẹ, mẹ cầm ít lương khô rồi.

Tuyết Hoa con ở nhà chăm chỉ học tập, không làm gì thì dạy Hà Diệp.”

"Vâng mẹ.”

"Vâng mẹ.” Tuyết Hoa gật đầu nói.

Hà Diệp cũng đảm bảo nói: "Bà nội, bà yên tâm đi ạ, cháu ở nhà cũng sẽ chăm chỉ học tập.”

Lúc này Vu Tình mới yên tâm rời đi.

Năm sau có thể làm ăn rồi, bây giờ cô rất cần tiền, một nguồn tiền đến từ con đường chân chính.

Có như vậy mới có vốn để kinh doanh.

Lần trước cô bán thịt được 1.200, cộng thêm 300 tiền bồi thường của Từ Thừa Diên.

Tổng cộng là 1.500, vật liệu xây nhà tốn 600 đồng, chi phí thuê người là 100 đồng, mua xe đạp lại tốn hơn 100 đồng, hơn nữa Hiếu Nhân đính hôn tốn hơn 100 đồng, lại bổ sung cho Lý Mai thêm 200 đồng.

Trong tay cô chỉ còn lại 300 đồng.