Chương 13: Mộ dung sở 3
Khi tỉnh lại đầu đau như sắp nổ tung, tôi sờ sờ đầu, nhìn bốn phía, hoàn toàn không phải phòng của tôi. Tôi kinh ngạc trong lòng : Đây là đâu ?.
Tôi tung chăn ra đi xuống giường. Y phụa vẫn là y phục tôi đã mặc, màu trắng, trên vai vẫn còn lưu lại vết máu.
Tôi ở cửa, cảnh xuân bên ngoài diễm lệ, vườn hoa với đủ loại hoa màu sắc rực rỡ, ong bướm bay lượn xung quanh. Tôi chỉ xác định được đây không phải là Thanh Phong Các, không phải Khúc trang, vậy thì đây là dâu ?
Tôi nhớ lại tình hình hôm qua, buổi chiều tôi xuống núi, đến giữa núi đυ.ng phải hai người đang đánh nhau, sau đó nhìn thấy Lăng Sở…Không, không phải Lăng Sở, là một người ngoài, hình như anh ta…
“Tiểu thư, cô làm sao vậy ?” Một âm thanh đột nhiên xông đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn người vừa mới đến, đó là môt cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh, khoảng hơn 15 tuổi. Mang theo một chút e thẹn và sợ hãi, còn có một chút ngưỡng một. Cô ta búi kiểu tóc của nha hoàn, trên đầu cài một cây trâm xanh bích.
“Xin hỏi…đây là đâu vậy ?” Tôi hỏi cô ta.
Đối với vấn đề của tôi, cô ta tỏ ra rất hưng phấn : “ Đây là Mộ Dung Sơn trang ! Tiểu thư cô không biết sao ? Trên giang hồ ngoài trừ Ma giáo thì thế lực lớn nhất là Mộ Dung Sơn trang ! Sau đó mới là Khúc trang và Tụy Linh Cung”. Cô ta ngừng một lát “Em tên Trình Thanh, sau này tiểu thư cứ gọi em là Thanh Nhi”.
“Ừm”. Tôi lạnh nhạt đáp lại. Thì ra nơi này là Mộ Dung Gia mà Nghĩa mẫu từng nhắc tới. Thật không ngờ tôi lại đến đây. Khúc trang tìm không được tôi, nghĩa mẫu bọn họ nhất định rất lo lắng.
“Đúng rồi Thanh Nhi, làm sao tôi đến đây được ?”
Trên mặt Thanh Nhi lộ vẻ kính ngưỡng “ Tiểu thư, hôm qua là nhị công tử ôm cô về đây, còn phân phó bọn em chăm sóc tốt cho cô”.
“Vậy Nhị công tử của các ngươi là ai ?” Tôi hỏi một câu không đầu không đuôi.
Thanh nhi ngạc nhiên “Cô ngay cả Mộ Dung Nhị công tử mà cũng không biết ư ! Người là đối tượng của tiểu thư nha hoàn trên dưới toàn trang bọn em, không, ngoại trừ Mộ Dung sơn trang ra, còn rất nhiều người biết Nhị công tử của bọn em tuấn lãng phi phàm”.
“Tên của y là gì ?”
Mặt Thanh nhi ửng đỏ, cúi đầu nói với tôi : “Mộ Dung Sở…”
Sở Sở ?
Tôi cười khổ, mơ chính là mơ, là vậy đó, Lăng Sở sẽ không tha thứ cho tôi.
“Ta nói cho ông biết Lăng Dữ Chí ! Ông dám lường gạt tôi ! Ông có biết hậu quả của việc gạt tôi là gì không !”
“Tôi…Tôi bây giờ đích thực không có tiền, tôi, tôi không biết tại sao tiền của công công ty lại không có, cho nên không trả cô được…..cô tha cho tôi đi….suy cho cùng cha cô với tôi cũng từng hợp tác…”
“Vậy ông gạt tôi 140 vạn thì sao ? Thành ý hợp tác mà ông nói đâu ? Mộ Thiên vẫn tôi ghét nhất lường gạt ! Tô Cách, đem súng của tôi lại đây !”
“Đừng…đừng, tôi sẽ trả tiền cho cô mà, tôi sẽ trả, tôi sẽ…”
“Tính cả lãi, trả tôi 500 vạn !”
“Cô…Mộ Thiên Vẫn, cô cố ý dồn tôi đến đường cùng !”
“Hừ, ông vốn không có tiền ! Tô Cách nói với tôi, ông đã sớm đặt vé máy bay đi Melbourne, 7h40 tối mai đúng không ? Muốn tôi đuổi đến Úc để tìm ông sao ? Ông không cần đi Melbourne nữa, cũng không cần trả tiền, tối nay tôi sẽ tiễn ông một đoạn !”
“Tiểu thư, cô làm sao vậy ?” Thanh nhi quan tâm hỏi.