Chương 23: Quay Về Tướng Phủ

Hiện tại tôi đang ngồi trong xe ngựa, Tô Tử Khiêm nói sẽ đưa tôi quay về Tướng phủ, nhưng trước mắt hắn phải bảo vệ Triệu Ngọc Dung quay về hoàng cung.

Tiểu Mãn ngồi bên cạnh trong xe ngựa, con bé vẫn còn sợ chuyện vừa xảy ra.

Trước khi Lục Cẩm Khanh rời đi, hắn còn đưa cho tôi một miếng ngọc bội, còn nói là kỷ vật đình tình.

Tôi nghĩ rồi, nếu có duyên gặp lại tôi sẽ trả lại cho hắn, dù gì tôi cũng đã gả cho Trương Tử Ngôn rồi.

Sau khi xe phượng của Triệu Ngọc Dung tiến vào hoàng cung, Tô Tử Khâm mới đi đến xe ngựa dìu tôi bước xuống.

Trong kí ức của Triệu Mỹ Nhi, Tô Tử Khâm không phải người xấu, khi ở hoàng cung cũng vài lần giúp Triệu Mỹ Nhi thoát khỏi sự ức hϊếp.

"Tô thị vệ, đa tạ ngài đã cứu ta."

"Công chúa, Tướng quân dù sao cũng giữ nhất phẩm đương triều, lập thϊếp cũng là chuyện tốt cho Trương gia…" - Tô Tử Khâm cởi chiếc áo choàng của hắn khoác lên vai tôi liền nói.

"Lập thϊếp?"

Hắn ta đuổi tôi đi vì việc lập thϊếp… là sợ tôi phá hắn lập thϊếp.

Tô Tử Khâm đưa ánh mắt có chút xót thương nói tiếp:"Công chúa, ta đưa người về Tướng phủ, người đừng quá đau lòng."

"Được, nhờ Tô thị vệ đưa ta quay về."

Tô Tử Khiêm nhìn tôi cười, giống như bên trong có rất nhiều tâm tư.

Khi tôi quay về Tướng phủ, trong ngoài đều dăng đèn hỷ đỏ cả phủ, khách đến tham dự hôn lễ đông không kém lần đó… đúng như lời Tô Tử Khiêm nói, hắn ta thật sự lập thϊếp.

Lúc tôi đứng trước đại sảnh, Trương Tử Ngôn đã hoàn thành xong lễ bái đường.

Tôi nghe những lời cung chúc của mọi người, bên tai tôi dường như đã như không còn nghe rõ bất cứ lời nào, chỉ là cảm thấy quá ồn ào.

Nước mắt của tôi bỗng rơi ra khỏi mắt, vậy mà tôi lại khóc vì một nam nhân.

"Công chúa."

Tô Tử Khiêm đưa hai tay đỡ lấy tôi khi tôi muốn ngã quỵ xuống.



Trương Tử Ngôn sau khi cô dâu được đưa vào phòng tân hôn liền đi về phía tôi.

Hắn nhìn bàn tay Tô Tử Khiêm đang đỡ lấy tôi liền hất tay hắn ra kéo ta về phía hắn, chiếc áo choàng của Tô Tử Khiêm cũng bị Trương Tử Ngôn cởi ra trả về cố chủ.

"Tiểu Mãn, còn không mau đưa đại phu nhân về phòng nghỉ ngơi."

"Dạ thưa Tướng quân."

Tôi đẩy hắn ta, không cho bàn tay hắn ta ôm lấy tôi.

"Trương Tử Ngôn, ngài… ngài… đuổi ta đi chỉ vì muốn nạp thϊếp. Ta hận, ta hận vì sao lại tin lời ngài… Trương Tử Ngôn, ngài chỉ cần nói ra một câu muốn rước Tô Hinh Dư với ta, sao có thể bày ra nhiều trò như vậy."

"Tiểu Mãn, ngươi còn đứng đó… muốn bị phạt sao?"

Tiểu Mãn sợ đến run rẩy đưa tay muốn kéo tôi đi.

"Tô thị vệ, cảm ơn ngài đưa phu nhân của ta về phủ, nếu ngài không bận có thể ở lại chung vui cùng Tướng phủ." - Giọng điệu Trương Tử Ngôn không hề có chút nào hiếu khách

"Nếu công chúa đã quay về an toàn, ta còn có việc trong cung, xin cáo từ."

"Tô thị vệ, không tiễn."- Trương Tử Ngôn liền đuổi khách.

Tô Tử Khiêm trước khi rời đi vẫn nhìn về phía tôi… lúc này trông tôi thật thảm hại.

Nếu biết Trương Tử Ngôn lập Tô Hinh Dư làm thϊếp… tôi đã không vì lo cho hắn mà quay về.

Tôi chỉ sợ hắn xong việc sẽ không tìm thấy tôi. Tôi sợ đánh mất hắn, vậy mà hắn lại chỉ vì không muốn tôi phá hôn sự này mà đuổi tôi đi.

Gian phòng hướng đông của tôi, đèn đỏ giăng sáng cả một khoảng trời.

Vậy mà, hắn lại mang nơi này làm phòng tân hôn giữa hắn và Tô Hinh Dư.

"Công chúa, chúng ta phải làm sao đây." - Tiểu Mãn khóc trong ấm ức

"Quay về gian phòng cũ đi." - Tôi quay bước rời đi.

Tôi thay y phục mới, quay về cuộc sống như chú chim nhỏ bị giam cầm.



Trương Tử Ngôn đạp cánh cửa phòng tôi khiến chúng tạo ra tiếng ầm chói tai.

"Tướng quân." - Tiểu Mãn cúi đầu.

"Cút ra ngoài."

Tôi nhìn Tiểu Mãn gật đầu… dù sao đây cũng là nhà của hắn.

Trên thân hắn vẫn là bộ hỷ phục đỏ chói mắt, tôi nhìn hắn có vẻ đã say rồi.

"Triệu Mỹ Nhi, nàng chọn quay về nơi này, nàng thật sự muốn chống lại ta."

Thật ra, Triệu vương muốn tôi đến Trương phủ để điều tra hắn ta đang liên kết với kẻ nào, hắn có thật sự sẽ tạo phản hay không?

Nếu hắn ta thật sự tạo phản, Triệu Mỹ Nhi phải gϊếŧ hắn để bảo vệ Triệu quốc.

Nhưng cô công chúa lại yêu hắn, và tôi cũng yêu hắn.

Tôi từng nghĩ mặc kệ Trương Tử Ngôn muốn làm gì, tôi nhắm mắt không để tâm, chỉ cần hắn ta cũng yêu tôi.

Nhưng hắn ta vậy mà lập thϊếp.

Tình yêu, hôn nhân đúng là điều không thể tin được.

"Trương Tử Ngôn, nếu ngài đã biết ta là người của Triệu vương sao ngài không gϊếŧ chết ta đi."

"Tự miệng nàng đã nhận rồi sao?"

"Dù gì ngài cũng không thể gϊếŧ ta được." - Tôi đẩy Trương Tử Ngôn ra xa.

"Mỹ Nhi, đúng… ta không thể gϊếŧ nàng."

Hắn dùng sức bắt lấy tay tôi, có lẽ hắn rất tức giận, dùng lực rất mạnh khiến tôi cảm giác như cổ tay tôi đã bị hắn bóp nát xương.

Hắn đẩy tôi xuống chiếc giường bên trong phòng ngủ.

"Ngài muốn gì?" - Tôi lấy tay che chắn thân mình.