Chương 9
Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvien
"Lâu lắm rồi mới có dịp đến những khách sạn trung tâm!", Chiaki vừa ngước nhìn những tòa nhà cao tầng của khu Tây Shinjuku xung quanh vừa nghĩ. Những khách sạn chuyên phục vụ dịch vụ SM nhìn chung đều khá giản dị, nhã nhặn, người ta có thể nhìn thấy dễ dàng ở đó có những bức tường được trang trí bằng mấy tờ giấy nến rất bình thường. Giám đốc đã nói đó là một quý ông lịch lãm nên để gây ấn tượng tốt với khách, Chiaki đã mặc một bộ váy liền thân - váy ngắn - kết hợp với một đôi tất dài màu đen và một chiếc áo khoác len mỏng màu vàng xám. Cô cũng chú ý trang điểm rất kĩ lưỡng. Và để khách không phải chờ, Chiaki đã chủ động đến khu tập thể Shinokubo của mình từ lúc sáu giờ kém hai mươi. Lúc đi qua một ngã tư lớn có bốt cảnh sát thì cũng bị tắc một chút nhưng cuối cùng, cô vẫn đến trước cửa kính của Keio Plaza trước giờ hẹn năm phút.
Những người chờ xe đang xếp thành một hàng dài ở chỗ dừng đỗ và bắt taxi. Anh nhân viên chuyên mở cửa xe cho khách lúc này cũng đang bận rộn với việc chỉ đường cho một cái xe buýt đưa đón khách nên không chạy đến xe của Chiaki được. Khi cô vừa xuống xe thì anh này cất lời chào: "Chào mừng quý khách đến với Keio Plaza. Xin quý khách để tôi xách đồ giúp ạ!". Cái anh chàng đứng ở cửa Keio Plaza này trông thật cao to lực lưỡng, phải đứng cạnh anh ta làm cho Chiaki bỗng thấy vô cùng căng thẳng. Tất nhiên là anh ta chỉ xăm xăm nhìn vào cái túi đựng "dụng cụ hành nghề" của cô thôi. Thực ra thì Chiaki cũng đã tắt hết điện nguồn của cái máy massage kia đi rồi. Cô còn cẩn thận cất chúng vào trong những cái túi nylon màu tối và đυ.c để người ngoài có nhìn vào thì cũng không thể biết được là trong cái túi dụng cụ đó của cô có gì. Nhưng dù sao thì cái nhìn của anh chàng kia cũng cứ làm cho cô cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái, tự tin lắm.
Hành lang đông nghẹt vì khách đi đi lại lại, người thì mặc một bộ lễ phục màu đen trông rất lịch sự, có người lại mặc váy sang trọng, cũng có cả những người mặc trang phục truyền thống của Nhật... và ai nấy cũng đều xách trên tay một cái túi có in logo của khách sạn. Những tiếng chuyện trò vui vẻ của khách vang rộn khắp hành lang nhấn chìm tiếng bước chân lẻ loi của Chiaki. "Đây là ông khách lần đầu gọi đến!", cô nhớ lại lời nói lúc trước của giám đốc và quyết định sẽ tìm điện thoại của khách sạn rồi gọi về cho văn phòng xem thế nào. Lúc này, Chiaki nghĩ rằng nếu bây giờ cô gọi điện thoại cho khách và nói là tôi đã đến rồi đấy ạ thì thế nào cũng gây ấn tượng như một cô gái bán hoa thông thường và biết đâu lại làm cho ông khách lần đầu tìm đến này mất hứng thú thì chết. Nhưng cả bốn chiếc điện thoại trước mặt cô đều đang có người sử dụng. Vừa lấy chiếc thẻ điện thoại có in hình một chú thỏ tuyết từ trong ví ra, Chiaki vừa tiến về phía chiếc điện thoại màu xanh lá cây. "Không biết người nào sẽ xong trước đây?", Chiaki sốt ruột đứng nhìn bốn người đang đứng nói chuyện điện thoại ở đó và rồi cô thấy người đàn ông ở chiếc máy điện thoại thứ hai tính từ bên phải sang đang nhìn về phía cô và mỉm cười rất thân thiện. Người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi chín, bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dính bẩn trông rất bẩn mặt. Ông ta soi rất kĩ khuôn mặt và mái tóc của Chiaki rồi nhìn từ đầu đến chân cô như thể đang muốn quan sát một cái gì đó và mỉm cười. Bỗng nhiên ông ta hét lên thật to khiến cho hai người nói chuyện ở bên cạnh cũng phải giật mình suýt nữa làm rơi điện thoại: "Chỉ có thế thôi, hãy chuẩn bị cho chu đáo vào!" và giận dữ đặt ống nghe xuống. Nụ cười thân mật trên môi người đàn ông biến mất, những dấu hiệu của trạng thái thần kinh bị kí©h thí©ɧ cao độ hiện rõ trên khuôn mặt ông ta, hai má đỏ phừng phừng, không cần biết là xung quanh đang có rất nhiều người lạ, ông ta hét vào ống nghe như thể muốn dùng vũ lực đập tan cái gì đó đi vậy, Chiaki gần như chết đứng tại chỗ, trân trối nhìn ông ta suốt cho đến tận lúc ông ta buông ống nghe. Người đàn ông kia bắt đầu tiến về phía Chiaki làm cho cô cảm thấy lo sợ muốn kêu lên thất thanh. Trong lúc cố gồng mình để không bật kêu lên thành tiếng, cô đã làm rơi mất cái thẻ điện thoại. Và thế là nhân lúc cái người đàn ông mặc áo khoác kia cúi xuống nhặt cái thẻ điện thoại lên, cô đã quay đi và rời bước thật nhanh khỏi chỗ đó. Vừa bước vừa cố gồng mình không để lộ sự sợ hãi ra ngoài. "Một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt", Chiaki tự trấn an bản thân. Mình chưa từng nhìn thấy người đó bao giờ, mình cũng chưa từng gặp gỡ hay để ý đến một người nào như vậy, Chiaki vừa cố giữ cho mình ở trạng thái đi bộ chứ không phải là đang chạy. Cô cũng không biết là mình nên đi đâu vào lúc này nữa. Đi một mạch được hai mươi mốt bước Chiaki mới dám dừng lại một tý để nhìn ra đằng sau. Cô thấy xung quanh mình là một đoàn người mặc quần áo đen, cô gái bé nhỏ với chiều cao 1m55 liền nép mình lại và nhìn ngó xung quanh. Chẳng thấy bóng dáng người đàn ông mặc áo khoác kia đâu cả. Cô lại tiếp tục lang thang đi bộ định sẽ tìm một nhà vệ sinh nào đó để trốn vào một lúc. Cô cần tìm một nơi nào đó có thể ở một mình để lấy lại tinh thần.
Đi vào nhà vệ sinh, Chiaki vẫn đóng nắp bồn cầu, vẫn mặc áo khoác, cô vội vã cúi mình nhìn xuống sàn nhà, thở hổn hển. Cô không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Cô tự nói với mình không biết bao nhiêu lần để chắc chắn là cái người đàn ông đó là một người hoàn toàn không quen biết, một người cô chưa từng gặp bao giờ. Thế nhưng vừa nhìn thấy ông ta được một lúc thì cứ như là cô đã nhớ ra được một điều gì đó vậy. Toàn thân cô run lẩy bẩy như muốn rụng rời, cả người cô nặng trĩu, chìm đi và cô cảm thấy buồn ngủ rã rời. Tất cả những cảm giác ấy như đồng loạt xuất hiện và chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại. Đứng như thế một lúc, Chiaki liền cởϊ áσ khoác ra và treo trên cái móc áo ở cánh cửa. Cô vẫn đứng yên, nhắm mắt lại và sờ vào cái khuyên tai nằm dưới lớp váy áo đang mặc cố hy vọng nó sẽ giúp cô xua đuổi hình ảnh người đàn ông mặc áo khoác kia. Nếu là mùa hè thì cô đã có thể trực tiếp chạm vào nó rồi nhưng vì lớp vải áo quá dày nên bây giờ cô không thể sờ thấy cái khuyên tai đó một cách rõ ràng. Tuy nhiên, chí ít thì cô cũng đã có cảm giác sờ vào được một vật bằng kim loại cưng cứng ở dưới áo. Thử ấn nhẹ vào đó một chút, Chiaki bỗng lờ mờ thấy lại được cái cảm giác đau đau của buổi tối hôm cô xâu cái khuyên tai này vào ngực. "Đỡ hơn một chút rồi!", Chiaki vừa chạm vào cái khuyên tai vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng cô lại có cảm giác bị mất đi những hưng phấn, kɧoáı ©ảʍ trong chuyện tình ái. Cô thấy toàn thân mình bủn rủn và buồn ngủ rã rời. Và để đánh thức được cái thân xác bải hoải ấy, chắc chắn là cô sẽ phải bắt đầu với một việc gì đó thật đáng sợ. Chiaki cứ sờ mãi vào cái khuyên tai đó và nghĩ: "Có lẽ mình nên đến một nơi nào khác". Nghĩ được như vậy, cô sực nhớ ra là ở cái nơi gọi là khách sạn Keio Plaza đang có một người khách ở tầng thứ hai mươi chín ngồi đợi cô. Chiaki nhìn đồng hồ. Đã sắp sáu giờ hai mươi rồi. "Có lẽ... ", Chiaki nghĩ. "Biết đâu cái ông khách trẻ tuổi, lịch lãm đang đợi mình ở tầng hai mươi chín của khách sạn này lại có thể kí©h thí©ɧ được sự hưng phấn đã mất đi, lại có thể đánh thức một cái gì đó đang ngủ vùi trong con người mình và làm cho một cái gì đó bị quên lãng đi thì sao!"