Chương 5: Anh Trai Tống

Hạ Thanh Thanh theo sau Cẩu Đản đi lên núi, đi một lúc lại nghỉ ngơi, mấy lần như vậy mất một lúc lâu mới vất vả lên tới trên núi, hai chị em hưng phấn đi tìm một vòng quanh, kết quả một cọng lông gà cũng không thấy."Cẩu Đản, chị không đi nổi nữa rồi, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút đã rồi tìm tiếp." Hạ Thanh Thanh mệt đến thở hồng hộc, tìm một cục đá tính toán ngồi nghỉ ngơi một lúc.

Đột nhiên, ánh mắt cô liếc thấy một bóng dáng nho nhỏ màu xám ở một nơi không xa, Hạ Thanh Thanh chọt chọt tay nhỏ của Cẩu Đản, nhỏ giọng hỏi. "Cẩu Đản, em nhìn thử xem, đằng kia có phải có một con thỏ xám hay không?"

Trong đầu Hạ Thanh Thanh lúc này đã không ngừng nghĩ tới vô số cách chế biến thỏ, nào là thịt thỏ kho tàu, đầu thỏ sốt cay, thịt thỏ xé phay,...

Cẩu Đản nhìn theo hướng chị gái chỉ, mắt như tỏa sáng. "Đúng thật là thỏ rừng ạ!"

Hai chị em ăn ý liếc nhìn nhau, chậm rãi đi về phía con thỏ bao vây.

Như cảm nhận được cái chết cận kề, con thỏ bỗng nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc nó còn chưa chạy được bao xa đã bị một bàn tay to bắt lấy.

Cách xa mấy mét, Hạ Thanh Thanh mắt thấy thịt thỏ sắp tới tay lại bị người khác giật mất, lập tức trừng mắt nói lớn. "Này người anh em, anh đây là hớt tay trên của người khác đấy, có biết xấu hổ hay không?"

Tống Trạch bình tĩnh tự nhiên lấy một sợi dây mây từ trong sọt ra buộc chặt lấy con thỏ, tiếp đó xoay người dự định rời đi.

Hạ Thanh Thanh thấy người trước mắt như cố ý làm lơ lời mình nói, tâm trạng rất không tốt lần nữa hét lớn hơn. "Anh đứng lại cho tôi, con thỏ kia là chúng tôi phát hiện trước."

Tống Trạch cười như không cười, đưa mắt nhìn thẳng Hạ Thanh Thanh, nhìn tới mức làm da đầu cô như tê dại, cô vốn còn định vén tay áo lên cùng anh nói chuyện rõ ràng, Cẩu Đản bên cạnh bỗng vui vẻ hét lên làm cô giật cả mình.

"Anh trai Tống, anh cũng lên núi ạ!" Nói xong còn chân chó chạy đến bên cạnh người kia.

Hạ Thanh Thanh hận sắt không thể rèn thành thép, nhìn đứa phản bội mang danh "em trai" kia. "Cẩu Đản, em rốt cuộc là người phe nào? Không thấy tên kia đoạt mất thỏ của chúng ta sao!"

Cẩu Đản kích động nhìn về phía chị gái mình nói. "Chị, anh trai Tống chính là ân nhân cứu mạng chị nha, mẹ từng nói nếu không có anh trai Tống có lẽ chị đã chết ở trên núi rồi, cả nhà ta đều phải nhớ ơn của anh trai Tống thật kỹ."

Tiếp đó, Cẩu Đản lại kéo vạt áo của Tống Trạch ra hiệu anh mau khom lưng, nói nhỏ vào tai anh giải thích. "Anh trai Tống, anh đừng trách chị gái em nhé, đầu chị ấy hình như bị đập đến hỏng rồi, có chút không minh mẫn."

Trong mắt Tống Trạch bỗng xuất hiện ý cười, người trước mắt kia miệng mồm lanh lợi, cả người hăng hái, có chút nào giống kẻ ngốc hỏng đầu đâu chứ.

Ân nhân cứu mạng? Hạ Thanh Thanh nghe thấy lời Cẩu Đản nói nháy mắt liền nghĩ đến cái tên chết tiệt đá văng cô ra xa kia, trừng mắt nghiến răng hỏi Tống Trạch. "Anh chính ta cái trên c*ó má thấy chết không cứu kia ư?"

Nghe câu hỏi của cô, Tống Trạch một chút biểu cảm cũng không có. "Nếu cô đang nói về người hôm đấy bị c*ó táp, thì đúng rồi."

"Cái gì mà c*ó táp, anh đừng có mà nói năng xàm bậy." Hạ Thanh Thanh huơ huơ nắm đấm tay, ra uy với Tống Trạch.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt giương nanh múa vuốt loạn xạ, Tống Trạch hừ lạnh một tiếng nói. "Ha hả, tôi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của cô đấy, đây là cách cô nói chuyện với ân nhân sao?"

Hạ Thanh Thanh bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, cô cũng không phải là loại người có ơn không trả, lại nói tiếp người kia dù sao cũng xem như đã cứu giúp cô, nên cô sẽ rộng lượng không so đo với anh nữa.

"Chuyện kia, cảm ơn anh vì đã giúp tôi."

Nhìn thấy thái độ của cô gái nhỏ đã hòa nhã lại, giọng nói của Tống Trạch cũng theo đó dịu dàng lại một chút, nhưng câu từ vẫn như cũ có chút khó nghe.

"Nếu đã khỏe rồi, chúng ta cũng nên nói đến chuyện quà cáp cảm ơn và tiền nong bồi thường rồi nhỉ?"

Lời anh vừa dứt, Hạ Thanh Thanh nghi hoặc nhìn anh hỏi. "Quà cảm ơn thì tôi hiểu, đúng là nên có, nhưng tiền thuốc men là thứ quỷ quái gì?"

Tống Trạch đưa tay chỉ về phía bắp chân của mình. "Nơi này bị cô cắn đến rách cả thịt, đến nay vẫn chưa lành hẳn, cô còn không định bồi thường sao?"

Hạ Thanh Thanh chột dạ sờ mũi, chuyện đấy bởi vì cô hiểu nhầm anh là tên cướp nha.