Chương 1: Tôi Bị Cướp Ư?

Khi Hạ Thanh Thanh tỉnh dậy từ trong trạng thái mê man, cô chợt nhận ra mình đang nằm trong một khu rừng xa lạ."Ai nha, đau quá!" Cô giơ tay lên, chạm nhẹ vào vùng sau đầu đang đau buốt, trên tay thật sự chạm dính vào máu.

Hạ Thanh Thanh gồng người, cố gắng tìm điện thoại để gọi cấp cứu, nhưng không có gì trên người, trái tim cô vì vậy mà lập tức đứng hình vài giây.

Cô bị kẻ cướp tấn công, tước đoạt tài sản và quăng người giữa rừng hoang ư? Khóe miệng cô giật giật, thầm nghĩ, không biết có nên mừng vì kẻ cướp chỉ tước đoạt hết tài sản mà không làm tổn thương gì mình hay không đây.

Hạ Thanh Thanh lảo đảo đứng dậy, nhưng mới đi được vài bước đã trượt chân ngã xuống đất, cả cơ thể cô hầu như không còn chút sức lực nào.

"Có ai ở đây không?"

"Cứu tôi với, cứu tôi với!!!"

Khi ý thức của Hạ Thanh Thanh bắt đầu lần nữa mơ hồ, đột nhiên, một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện trước mắt cô.

Được cứu rồi!

Hạ Thanh Thanh ở trong lòng vui vẻ không nguôi, yếu ớt nói với người kia: "Anh đẹp trai, làm ơn, gọi 120 giúp tôi với..."

Tống Trạch nhìn lướt qua cô gái nhỏ đang nằm trên mặt đất, không hiểu cô đang nói gì, tại sao lại gọi 120? 120 là ai, tại sao phải gọi?

Anh vốn lên núi để nhặt củi, khi nghe tiếng động từ phía này, anh còn tưởng có thú hoang nên mới dứt khoát tới kiểm tra, kết quả lại nhìn thấy một cô gái nhỏ người chảy đầy máu.

Tống Trạch nhìn thấy vết máu trên mặt đất, suy nghĩ một lúc liền quyết định quay lưng rời đi, vết thương của cô gái nhỏ trông rất nặng, anh không muốn dính líu vào chuyện này, lỡ như lúc nữa người kia chết thì anh phải làm sao?

Hạ Thanh Thanh nhìn vào bóng lưng lạnh lùng của người thanh niên, đôi mắt trợn to như không thể tin nổi: Người này thế mà thấy chết không cứu a! Anh làm như vậy lương tâm không bị cắn rứt sao?

Đột nhiên, Hạ Thanh Thanh như nhận ra, liệu anh có phải là tên cướp kia không? Người bình thường nhìn thấy cảnh này làm sao có thể lạnh lùng từ chối không gọi 120 cơ chứ?

Không giống, thật sự không giống việc người thường sẽ làm chút nào!

Trong lòng Hạ Thanh Thanh đầy tức giận, cô nhìn chằm chằm vào người thanh niên định rời đi, rồi đột nhiên tập trung toàn bộ sức lực còn lại của mình, nhào tới, ôm chặt chân trái của anh.

Sau đó, cô cắn mạnh vào chân của người thanh niên, hệt như muốn cắn đứt một miếng thịt trên người anh.

Tống Trạch cảm nhận được đau đớn từ dưới chân truyền đến, theo bản năng rên lên một tiếng, tiếp đó nhìn xuống cô gái nhỏ đang cắn chặt vào chân trái của mình, anh nâng chân dài lên, dùng chút lực ném cô ra xa.

Trước khi bất tỉnh, Hạ Thanh Thanh chỉ nghĩ một điều, ngay cả khi cô chết cô cũng sẽ không tha cho tên cướp chết tiệt kia.

Tống Trạch nhìn vào chiếc quần đã đẫm máu của mình, đột nhiên mỉm cười xấu xa, anh nhất định không để bản thân bị thương một cách vô ích, anh sẽ cứu cô gái nhỏ và sau đó đòi cô bồi thường tiền cho mình!

.....

Chờ đến lúc Hạ Thanh Thanh tỉnh dậy lần nữa, cô nhận ra lần này mình đang nằm trong một căn phòng đất cũ kỹ rách nát, trên tường còn nhìn thấy rõ mấy vết nứt bong tróc.

Trong lòng cô có chút kinh hãi, không lẽ tên kia cảm thấy gϊếŧ cô không thể hạ hỏa nên đã bán cô lên núi sâu hoang vắng rồi ư?

Hạ Thanh Thanh cắn chặt răng, cô thầm thề rằng, chỉ cần cô còn sống sót cô nhất định sẽ không tha cho tên kia, dù anh có ở chân trời góc biển nào đi chăng nữa.

"Chị ơi, chị tỉnh rồi ư?" Trong đầu Hạ Thanh Thanh vốn đang lên kế hoạch trả thù, bỗng bị giọng nói của một bé con ốm yếu, thấp bé làm gián đoạn.

"Bé con, em là..?" Sững người một lúc, Hạ Thanh Thanh mới nâng tay muốn gọi cậu bé lại để nói chuyện, nhưng chỉ thấy cậu bé bỗng chạy ra ngoài như một cơn gió.

Trong khi chạy, miệng còn hét to: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mau đến đây, chị của con tỉnh rồi."

Tiếp sau đó, cậu bé dẫn một người phụ nữ trung niên chừng khoảng 40 tuổi, đi vào.

"Thanh Thanh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm mẹ sợ chết khϊếp đấy!" Người phụ nữ trung niên đỏ mắt nhìn Hạ Thanh Thanh, bàn tay to thô ráp dịu dàng vuốt nhẹ lên má cô.

Hạ Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái khi bị người phụ nữ trung niên đột ngột chạm vào, nhưng nhìn bà không giống người xấu cho lắm, cô yếu ớt hỏi: "Dì ơi, đây là đâu vậy ạ? Có phải dì đã cứu tôi hay không?"

Trương Hồng Yến nghe con gái hỏi, đôi mắt lập tức trợn to: "Thanh Thanh, con gọi mẹ là gì? Sao lại gọi là dì? Đây là nhà của chúng ta."

Cậu bé đứng ngay bên cạnh, bất thình lình hét lớn: "Mẹ ơi, làm sao bây giờ, chị của con thành kẻ ngốc rồi, oa oa oa."