Chương 18.2

Anh động tác lưu loát mà dẫn theo cổ Samoyed, một bên nhìn về phía Lâm Tiếu, “Tiếu Tiếu, em không sao chứ?”

“…… Không có việc gì.” Lâm Tiếu tâm mệt mà xoa xoa nước miếng trên mặt, lúc trước không nên bởi vì trong nhà có một con cẩu tử ngồi không mà lại đi trêu chọc cẩu tử khác, quá nhiệt tình, chịu không nổi.

“Gâu gâu gâu……” Samoyed bất mãn cổ mình bị người dẫn theo, nhưng phản kháng không được, chỉ có thể ủy khuất nhìn về phía chủ nhân của mình cầu cứu, “Ngao ô ô ô……”

Lý Chính Thanh: “……”

Ta cái gì cũng chưa thấy.

“Thẩm Ly, em không có việc gì.” Lâm Tiếu nhìn về phía Samoyed, “Buông nó ra đi, chúng ta phải đi về.”

Thẩm Ly lúc này mới buông lỏng tay, Samoyed hướng chủ nhân của mình chạy tới, sau đó nhìn Thẩm Ly sủa dữ dội.

Lý Chính Thanh: “……”

Này không phải con cẩu tôi nuôi.

Nhìn bộ dáng ngây thơ của Thẩm Ly, Lý Chính Thanh thầm nghĩ, hoá ra kỹ năng diễn xuất của học trò mình cũng không chê vào đâu được.

“Giáo sư Lý, tôi mang Thẩm Ly đi về trước.”

Lý Chính Thanh gật đầu: “Buổi chiều 3 giờ rưỡi bắt đầu học.”

Nói xong, Lý Chính Thanh nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu, “Lâm tiểu thư, tôi bên này kiến nghị học sinh ở lại nghỉ trưa, cô có đồng ý không?”

Lâm Tiếu nghĩ nghĩ, “Có thể bắt đầu từ ngày mai không?”

“Có thể.”

“Được, tạm biệt giáo sư Lý.” Vừa nói cô vừa nhìn về phía Thẩm Ly.

Nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Ly quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính Thanh, “Tạm biệt giáo sư Lý.”

Lý Chính Thanh: “…… Buổi chiều gặp.”

Lên xe, Lâm Tiếu nhìn về phía Thẩm Ly, hỏi: “Anh đã quen với mọi người trong lớp học chưa?”

“Ừ, mọi người đều dễ ở chung.”

“Vậy là tốt rồi.”

-

Hôm sau, Lâm Tiếu đến phòng nhân sự báo cáo, sau khi nghe được cô báo tên Giả Chính Minh, nhân viên phòng nhân sự nhìn cô một cách kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ hiểu rõ.

Toàn bộ công ty bộ dáng xinh đẹp nhất, không phải thư kí nhỏ ở quầy lễ tân, cũng không phải thư kí của chủ tịch, mà là trợ lý của đại đạo diễn Giả Chính Minh.

Vị trước mắt này mỹ mạo cao nhất, bị Giả Chính Minh cướp đi, không có gì sai.

Lâm Tiếu bắt gặp ánh mắt phức tạp của đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự, sắc mặt như thường.

“Văn phòng của Minh đạo diễn ở trên lầu, tôi mang cô qua đó.”

“Cảm ơn.” Lâm Tiếu đuổi kịp.

Thời điểm nhìn thấy cấp trên của mình, Giả Chính Minh đang vuốt ve con mèo, nhàn nhã đến kỳ cục.

“Tới rồi, ngồi đi.” Giả Chính Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Công việc trong lát nữa Bối Bối sẽ nói cho cô biết, ngoại trừ tôi, những người khác sai khiến cô, không cần bận tâm.”

“Được.” Lâm Tiếu lần đầu tiên gặp một ông chủ như vậy, cảm thấy mới lạ đồng thời cũng tò mò là hoàn cảnh gì đã nuôi dưỡng người này thành tính cách tự do như vậy.

Mấy ngày sau, Lâm Tiếu dần dần quen với việc ông chủ tuỳ hứng đến đương nhiên này.

Công việc trợ lý đạo diễn cũng không có dễ dàng như trong tưởng tượng, cũng may bản thân cô kỹ năng công việc không có trở ngại, rất nhanh thích môi trường sinh hoạt công sở mới.

Trong nháy mắt, một tuần qua đi.

Giả Chính Minh nhận được quảng cáo từ một công ty lớn.

Quay quảng cáo cho một loại dầu gội mới dưới tên của công ty, người phát ngôn đã được lựa chọn.

Lâm Tiếu sửa sang lại tư liệu, phát hiện công ty này cư nhiên là của nam chủ Tần Hữu. Liên hệ đến cốt truyện, này người phát ngôn không hề nghi ngờ là Nhạc Bạch Vi.

Tính tính thời gian, nam nữ chủ hợp tác tiết mục tạp kỹ sắp bắt đầu.

Tiểu thuyết nhìn thấy chính là tự mình căn cứ lời văn của tác giả tưởng tượng ra hình ảnh, cùng hình ảnh chân thật vẫn là có khác nhau. Cho nên, vì không cho chính mình đến đây vô ích, Lâm Tiếu chuẩn bị nằm vùng xem.

Thẩm Ly tắm rửa xong ra tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên TV xuất hiện hai người kia.

Một người trong số đó là của Tần gia, một người khác, là Nhạc Bạch Vi có thủ đoạn quỷ dị.

Tầm mắt anh dừng trên người Lâm Tiếu đang nghiêm túc xem TV, cô đang xem ai đây?

Lâm Tiếu xem đến nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới người trong mắt có suy nghĩ sâu xa bên cạnh.

Trước nửa đầu, cô còn có thể theo dõi nhịp điệu của chương trình tạp kĩ, nhưng nửa phần sau, mí mắt cô đã đánh nhau.

Thấy cô ôm gối mềm ngã thân mình vào trên sô pha, Thẩm Ly tiến đến nhẹ nhàng đem cô bế lên.

Bị động tác của anh quấy nhiễu, Lâm Tiếu mơ mơ màng màng mở mắt ra, “…… Thẩm Ly? Em buồn ngủ, đừng nháo……”

“Ừ, ngủ đi.” Thẩm Ly động tác thực nhẹ, đem cô ôm tới phòng ngủ.

Đem cô nhẹ nhàng đặt xuống, Thẩm Ly đang muốn rời đi, lại phát hiện cô một tay bắt lấy quần áo của mình.

“Tiếu Tiếu?” Thẩm Ly gọi một tiếng, không có đáp lại.

“Là chính em không buông tay.” Thẩm Ly tay xoa gương mặt cô, đôi mắt vẫn luôn trong veo dần dần sâu thẳm, lòng bàn tay dừng ở trên môi mềm mại của cô……

Khuôn mặt xinh đẹp chìm trong bóng tối, kẻ săn mồi kiên nhẫn cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.

Cùng ngày xưa khác nhau như hai người.

Có lẽ là bởi bì ngón tay ở trên môi quá quấy rầy giấc ngủ, trong lúc ngủ mơ màng Lâm Tiếu há miệng cắn xuống, lực đạo không nặng, lại làm Thẩm Ly tâm đột nhiên run lên.

Tay đứt ruột xót, cảm giác tê dại trực tiếp truyền đến trái tim, một trận rung động.

Giọng nói của anh trở nên khàn khàn khó kiềm chế: “Tiếu Tiếu……”