Chương 15.2

Không để ý Triệu Tình Nghiên đang tức giận như cá nóc, Lâm Tiếu trực tiếp mang theo Thẩm Ly đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, Lâm Tiếu ở trong góc, một bên dặn dò Thẩm Ly, “Đồ uống không thể lấy loạn, chỉ có thể uống nước trái cây và nước biết không?”

“Đã biết, Tiếu Tiếu.”

Lâm Tiếu bên này cùng Thẩm Ly giải thích xong, bên kia có người đã đi tới.

“Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu, “Thì ra là Tần tổng, thật trùng hợp.”

“Tình Nghiên mới vừa nói cô đã đến rồi, cho nên tôi nghĩ tới chào hỏi cô trước.” Hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội trông vô cùng tao nhã, trang sức chói lọi cũng không thể lấn át được khí chất của cô, cũng càng làm cho nhân tâm động.

Đáng tiếc người phụ nữ xinh đẹp và rực rỡ như vậy lại gả cho một ngốc tử, quá đáng tiếc.

Hắn trong lòng một trận tiếc nuối, trên mặt lại không biểu hiện, khi nhìn đến Thẩm Ly cách xa năm bước có chút kinh ngạc, “Lâm tiểu thư là dẫn hắn cùng tới sao?”

Lời này làm Lâm Tiếu cảm thấy không thoải mái, nhưng trên mặt cô như cũ duy trì xã giao luyện ra khéo léo mỉm cười, “Chồng tôi và tôi cùng nhau tới, có vấn đề gì sao?”

“Xin lỗi,” Tần Nhất Thành phát hiện chính mình nói lỡ, “Tôi không phải ý tứ này.”

Hai người bên này đang nói chuyện, bên kia Thẩm Ly bị người ngăn cản đường đi.

“Anh là Thẩm Ly sao?” người tới tươi cười như hoa, “Xin chào, tôi là Nhạc Bạch Vi.”

Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, phát hiện bộ dáng đối phương có điểm quen mắt, Tiếu Tiếu…… Cũng không giống, Tiếu Tiếu so với cô ta đẹp hơn nhiều.

“Tôi không quen biết cô.”

“Chúng ta hiện tại không phải vừa quen nhau sao?” Nhạc Bạch Vi mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, nụ cười ôn hòa dịu dàng, “Chúng ta sẽ còn gặp lại. Bởi vì, chỉ có tôi có thể làm anh khôi phục ký ức.”

Câu cuối cùng, Nhạc Bạch Vi là dán bên tai anh nói.

Đối mặt với nữ nhân xa lạ tới gần như vậy, Thẩm Ly lùi một bước, trên người cô ta mùi nước hoa anh không thích, quá ngọt.

Thấy anh né tránh chính mình, Nhạc Bạch Vi trong lòng vô cớ có một trận tức giận.

Bất quá là một cái ngốc tử.

“Anh sẽ cảm kích tôi.”

Nói xong, Nhạc Bạch Vi không có ở lâu. Nếu không phải từ chỗ hệ thống biết được sự tình Thẩm Ly, cô đêm nay cũng sẽ không lại đây.

Bất quá Thẩm Ly này, thật là đẹp mắt, đáng tiếc lại là cái ngốc tử.

Nếu cô giúp hắn khôi phục ký ức, đó sẽ là quân cờ rất hữu dụng.

Tần Hữu có cô là đủ rồi, không cần lại nhiều ra một người lớn lên tương tự.

Người phụ nữ Lâm Tiếu vẫn là độc ác, từ chỗ hệ thống biết được cô đối với Thẩm Ly làm hết thảy, Nhạc Bạch Vi nhấp môi cười.

Cô nhìn về phía người phụ nữ thanh lịch và quý phái trong đám đông đeo đầy trang sức kia.

Chờ mua dây buộc mình đi, Lâm Tiếu.

Tiếng rung nhẹ của điện thoại làm cô hoàn hồn, mở WeChat ra, là Tần Hữu gửi tin nhắn tới.

【 sắp tới anh không thể trở về, tiệc tối chơi có vui vẻ không? 】

【 anh đều không ở bên người cô đơn 】

【 xin lỗi, anh mau chóng đem công việc giải quyết xong, đến lúc đó anh sẽ tổ chức hôn lễ long trọng ở lâu đài Anh quốc cho em, không bao xa cách em nữa. 】

Lúc này Tần Hữu chỉ là một ca sĩ nhỏ không nổi tiếng, còn không có cùng cô thú nhận thân phận, cho nên cô là “Không biết” thân phận thật sự của Tần Hữu.

Vì thế, cô đáp: 【 biết cách dỗ em vui thẹn thùng 】

【 Anh thật lòng. 】 bên kia rất nhanh đáp lại một câu, 【 chờ anh trở lại anh sẽ nói cho em hết thảy. 】

【 Em chờ anh trở về love 】

Rời khỏi sảnh tiệc, Nhạc Bạch Vi tâm tình phá lệ rất tốt.

Năm đó từng là một ngọn núi lớn Lâm Tiếu, hiện tại cũng bất quá chỉ là hòn đá nhỏ dưới chân không nhìn đến.

Có được hệ thống, cô đối với tương lai tràn ngập hy vọng.

Cô không còn là sinh vật hèn nhát và đáng thương như trước đây, người có thể bị sỉ nhục và áp bức nhưng không có sức mạnh để phản kháng.

Bầu không khí tiệc tối mới vừa bắt đầu.

Lâm Tiếu thật vất vả thoát khỏi sự dây dưa với Tần Nhất Thành, đang muốn đi tìm Thẩm Ly, quay đầu lại lại nhìn thấy anh bưng một miếng bánh kem nhỏ hướng cô đi tới.

“Tiếu Tiếu, cô ăn cái này đi.” Cặp mắt kia cất giấu vui sướиɠ, tựa như một con sóc lớn trộm giấu quả, đặc biệt đáng yêu.

Lâm Tiếu nhịn không được cười ra tiếng, lúc trước không vui liền tan thành mây khói.

Cô hơi hơi cúi đầu, dùng nĩa trên tay anh thử một miếng.

Nó tan chảy trong miệng, ngọt ngào nhưng không béo ngậy.

“Có phải ăn rất ngon không?” Thẩm Ly mãn nhãn chờ mong mà nhìn cô.

Lâm Tiếu gật gật đầu, “Ăn ngon.”

“Kia đều cho cô.”

Nhìn anh rõ ràng muốn ăn, biểu tình lại nhịn xuống, Lâm Tiếu mỉm cười: “Anh ăn đi.”

“Không, đều cho Tiếu Tiếu.”