Chương 12.1: Muốn ôm

Tại bệnh viện gần chỗ quay phim.

“Đây là cái vận khí gì, từ trên cao như vậy rơi xuống, thế nhưng lại không bị thương!”

(vận khí: may mắn)

“Được rồi, người không có việc gì liền tốt, trước tiên đừng lộ ra với bên ngoài, thừa dịp hot search thu hút một làn sóng chú ý tới phim truyền hình mới.”

“Được đạo diễn, bệnh viện bên này……”

“Để một người chăm sóc, cô ấy còn chưa kí hợp đồng với công ty quản lý, nhưng mà lần này cũng xem như trong hoạ có phúc.”

“Ngài nói đúng, cô ấy nếu kí hợp đồng với công ty quản lý đều là ngài……”

Tiếng nói chuyện xa dần, trong phòng bệnh yên tĩnh, người phụ nữ trên giường mở mắt ra, cô đứng dậy xuống giường, thế nhưng thật sự không có bị thương!

Giờ này khắc này, Nhạc Bạch Vi mới thực sự tin tưởng cái tự xưng là hệ thống vừa rồi đang nói với cô.

Không biết hệ thống nói gì đó, cô nhíu mày:

“Tần Hữu? Hắn chỉ là một ca sĩ không danh tiếng……”

“Cái kia Tần gia…… Sao có thể? Từ từ, ngươi nói người hắn muốn tìm là ai?”

-

Ngày thứ hai chuyển đến tiểu khu Lai Nhân, Lâm Tiếu mới bắt đầu thói quen bên này.

Trước kia thời điểm ở Thẩm gia tuy rằng không gian lớn, còn ba tầng, nhưng trong nhà luôn có người làm ở, luôn thấy có tiếng vang.

Nhưng ở chỗ này, không biết có phải là bởi vì chỉ có một mình cô cùng Thẩm Ly hay không, có cảm giác vắng vẻ.

Đặc biệt là thời điểm Thẩm Ly không ở trong tầm mắt.

Lâm Tiếu ngồi ở trên đệm mềm nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc, trên tay cầm một ly rượu Cocktail do cô tự pha, những quả anh đào hấp dẫn ở trong ly, màn hình laptop trước mặt vẫn đang sáng.

Trên mạng có thể tìm thấy ít thứ để xem, nhưng cô vẫn chú ý đến những tin tức mới nhất về chương trình tạp kĩ mỗi ngày.

Tay cô vừa hơi di chuyển, viên đá va chạm vào thành ly, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lâm Tiếu tay phải chống cằm, men say làm thần kinh căng thẳng của cô mấy ngày nay thả lỏng rất nhiều, cả người nhìn qua trở nên lười nhác không ít.

Thẩm Ly tắm rửa xong ra tới, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh giật mình, hô hấp cũng theo bản năng mà thay đổi nhẹ.

Trong nhà ánh đèn lờ mờ, còn không bằng ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ.

Nghe được tiếng bước chân Lâm Tiếu chậm rãi quay đầu lại, “Tắm xong rồi?” Trong giọng nói lười biếng mang theo ý cười thản nhiên, cô đem cái ly đặt xuống chiếc bàn thấp trước mặt, sau đó đứng dậy, “Em cũng tắm rửa để tỉnh táo một chút, anh trước tiên đừng ngủ, em trong chốc lát còn phải cùng anh nói chuyện này……”

Lâm Tiếu xoa xoa huyệt Thái Dương, đi về phía phòng tắm.

Sau khi cô rời đi, Thẩm Ly cả người cũng chưa hồi phục lại tinh thần, vừa rồi, tâm trạng thật giống như bị cái gì đó cuốn lấy, tầm mắt không thể dời khỏi người cô, ngực dường như ẩn giấu một con bướm kích động.

Không còn là chính mình.

Thẩm Ly không biết chính mình làm sao, giống như sinh bệnh.

Tầm mắt anh rơi vào chiếc ly chứa chất lỏng đẹp trên bàn, anh tò mò mà đi qua, vừa rồi Tiếu Tiếu uống chính là cái này.

Thẩm Ly cầm lấy cái ly cúi đầu ngửi ngửi, hương trái cây thoang thoảng, lạnh lạnh.

Thời điểm cô ấy vừa đi qua cũng mang theo hương vị này.

Hương vị thực ngon và ngọt.

Ma xui quỷ khiến mà, Thẩm Ly lén lút uống một ngụm nhỏ, ngọt ngào, uống thực ngon.

Lâm Tiếu tắm xong, bôi kem dưỡng thể, thuận tiện đem tóc sấy khô, suy xét đến Thẩm Ly tâm trí mới năm tuổi, cho nên áo ngủ cô đều đổi thành áo dài quần dài.

Tắm rửa xong, men say trong người cô đã biến mất.

Về việc giải cứu ông Thẩm cần phải được sắp xếp trước.

Còn cuối cùng kết quả thế nào, quả thực nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Việc người nên nghe theo mệnh trời đi.

Lâm Tiếu đi vào phòng ngủ, liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt……

Phòng ngủ như thế nào lại có mùi rượu, cô vừa rồi rõ ràng là ở phòng khách uống rượu.

Rất nhanh, Lâm Tiếu hướng người đàn ông đang nằm trên giường đi đến, đầu gối nửa quỳ ở trên giường, nhìn thấy sắc mặt anh ửng đỏ, dung mạo tăng thêm một phần diễm sắc.

“Thẩm Ly, anh uống rượu sao?”

“…… Tiếu Tiếu, tôi nóng quá.”

Lâm Tiếu đỡ trán, “Anh uống bao nhiêu?”

“Chỉ một ngụm.” Thẩm Ly khóe mắt ửng hồng, anh còn khoa tay múa chân ra hiệu một chút, “Còn nhiều như vậy…… Không tin Tiếu Tiếu đi xem cái ly, sẽ biết……”

Nghe xong lời anh nói, Lâm Tiếu đi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn đến ly rượu vừa rồi cô uống thiếu một ít, cơ hồ nhìn không ra tới.

Thẩm Ly thật đúng là không lừa cô, chỉ một ngụm.

Chỉ là tửu lượng này có phải hay không quá kém điểm?

Lâm Tiếu không khỏi nghĩ đến trong cốt truyện vai ác không uống rượu, dường như đã rõ ràng.

Nguyên lai không phải dị ứng với rượu, mà xăn bản chính là thể chất mẫn cảm với rượu, người khác một ly mới say, anh một ngụm liền say.

Một mặt phá hư hình tượng như vậy sao có thể bại lộ trước mặt mọi người đây?

Ừm, có điểm đáng yêu.

Lâm Tiếu nhịn không được cười ra tiếng, không biết anh sau khi khôi phục ký ức nhớ tới một màn này sẽ nghĩ như thế nào, sẽ không đến mức gϊếŧ người diệt khẩu gì đi.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiếu vẫn là ép một ly nước trái cây cho anh tỉnh rượu, tránh cho ngày mai thức dậy lại đau đầu.

Lâm Tiếu bưng một ly nước ép lê đi vào phòng ngủ, đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó đánh thức anh dậy, giúp anh uống hết ly nước.

Sau khi làm xong, Lâm Tiếu cũng có chút mệt mỏi.

Vốn dĩ chuyện của Thẩm lão gia muốn cùng anh thương lượng, không nghĩ tới anh lại uống say trước.

Lâm Tiếu lên giường, mới vừa nằm xuống, người bên cạnh xoay người một cái, mặt hướng về cô, mở to hai mắt mà nhìn cô.

Lâm Tiếu ngẩn ngơ, “Còn khó chịu sao?”