Chương 10.1

“Ba! Sao ba lại về rồi?”

Khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Đại Nho lộ rõ sự kinh ngạc, sự hoảng sợ trong mắt ông ta rất nhanh khiến Lâm Tiếu cho rằng đó là cô ảo giác.

Cô nhìn về phía ông lão chống gậy đứng ở cửa, đúng là ông cụ hơn 10 phút trước ngã xuống đường, phía sau ông cụ là một người đàn ông trông như trợ lý.

Thẩm Khánh Niên chống gậy, tầm mắt quét lại đây, dừng ở trên người Thẩm Đại Nho, “Như thế nào, lão già này trở về chẳng lẽ còn muốn cùng ngươi chào hỏi?”

Lời nói điềm tĩnh hoàn toàn khác vơi vẻ ngoài hiền lành mà Lâm Tiếu từng thấy trước đó, khí chất không chút tức giận nhưng lại khiến mấy người đang ngồi trên sô pha xem kịch phải rụt đầu hóa thân thành chim cút.

Ngay cả Thẩm Đại Nho cao cao tại thượng lúc này cũng thu hồi bộ dáng ngạo mạn, đi về phía ông cụ.

“Ba, con không có ý tứ này, người thân thể không tốt, sao không để con đi đón……”

“Trong bụng ngươi tâm địa gian xảo ta còn không biết?” Thẩm Khánh Niên đánh gãy lời nói của ông ta, chiếc gậy trong tay hướng trên mặt đất gõ gõ, đánh trúng trái tim của tất cả những người đang có mặt.

“Thẩm Đại Nho a Thẩm Đại Nho, ngươi dư bản lĩnh, thừa dịp lão tử không ở đây cư nhiên dám đánh chủ ý lên cháu trai của ta, còn nghĩ đem đuổi cháu dâu của ta ra ngoài, ai cho ngươi mặt mũi?”

Thẩm lão gia cả giận, lời nói cũng không lưu lại cho ông ta nửa phần thể diện, chính ông ta không biết xấu hổ, còn cho ông ta mặt mũi cái gì.

“Ngươi vô duyên còn quản cả chuyện riêng tư của con trai, nhìn xem sắc mặt người ta đi, cũng không sợ bị người ngoài chế giễu.” Lão già này còn chưa có chết, những người này liền đánh chủ ý lên Thẩm Ly, “Làm cha, bức chết vợ cả, hiện giờ còn nghĩ đem bức chết con, ta như thế nào lại sinh ra đồ vật giống như ngươi?”

“Ba, con……”

Thẩm Đại Nho sắc mặt trắng bệch, phía sau lưng một trận lạnh buốt.

Chẳng lẽ cha đều đã biết sao?

“Năm đó là ngươi muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Ly, đáng tiếc con gái duy nhất của người bạn thân nhất của tôi lại như vậy chết ở Thẩm gia, tại sao năm đó người chết không phải ngươi?!” Vừa nhớ tới việc này, Thẩm Khánh Niên đáy lòng dâng lên một cổ lửa giận không thể dập tắt, “Hiện tại ngươi còn dám bức Thẩm Ly!” Cây gậy trong tay giơ lên cao, nặng nề mà đánh vào trên người Thẩm Đại Nho, vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn, Thẩm Đại Nho trốn tránh không kịp, đánh vào trên người, đau đến mức ông ta vẫn luôn hít hà.

“Ba, người hiểu lầm……”

Thẩm Đại Nho muốn bắt lấy cây gậy, nhưng làm sao có thể địch nổi Thẩm lão gia đã đi lính hơn mười năm, trên tay nặng nề mà trúng một đòn.

Tay đứt ruột xót, chưa kể đến đau đớn, mà bị đánh trước mặt con cái khiến ông ta khó chịu, đối với Thẩm Ly cáu giận càng sâu hơn!

(tay đứt ruột xót: ý chỉ mười ngón tay liền với lòng bàn tay)

“Đừng đánh…… Ba!” Thẩm Đại Nho cắn răng phản bác, “Ly Yên chết là do cô ta nghĩ không thoáng, đâu có chuyện gì liên quan tới con!”

“Ngươi còn dám giảo biện?!”

Thẩm lão gia xuống tay ác hơn.

Nhìn bộ dáng chật vật của Thẩm Đại Nho, Lâm Tiếu trên mặt thờ ơ, thậm chí còn có điểm muốn cười.

Một kẽ cặn bã như cha Thẩm thật sự là trừng phạt đúng tội.

Cũng may thay không phải tất cả người Thẩm gia đều hồ đồ.

Đáng tiếc, Thẩm lão gia, người lý trí duy nhất cuối cùng lại chết vì một sự cố ngoài ý muốn, ngay trước khi vai ác khôi phục ký ức.

Lâm Tiếu đột nhiên cười không nổi.

Cô nhìn về phía mấy người kia trên sô pha.

Mạnh Ức Hàm đáy mắt lướt qua một tia hoảng sợ cùng khẩn trương, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không biết.

Thẩm Nguyên Châu tay nắm chặt thành quyền, thân thể bởi vì khẩn trương căng chặt, trên mặt cũng không còn thờ ơ như lúc trước, hắn hoảng sợ. Bên cạnh hai cô em chồng tái mặt, rúc vào nhau.

Đối mặt với tình huống hỗn loạn như vậy, Thẩm Ly gắt gao nắm chặt tay Lâm Tiếu, trên mặt lại không có phản ứng gì, phảng phất cùng anh dường như không có quan hệ.

Nhưng Lâm Tiếu biết, mọi thứ phát sinh trước mắt hết thảy đều kí©h thí©ɧ anh khôi phục ký ức.

Lâm Tiếu nhìn về phía vẻ mặt phẫn nộ của Thẩm lão gia.

Lúc này cô mới nhớ tới, vì cái gì lúc trước cảm thấy ông cụ này quen mắt.

Thẩm lão gia là người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo tài chính, nguyên chủ sao lại có thể không gặp qua.

Chỉ là trên báo chí cùng hiện tại không giống nhau.

Trước mặt truyền thông, Thẩm lão gia trước nay đều là tây trang giày da, tinh thần thập phần tốt. Không giống hiện tại, bởi vì vừa nhận một đả kích lớn, trở nên càng giống với vẻ ngoài già nua nên có ở độ tuổi này, cũng trong lúc nhất thời làm người không có biện pháp nghĩ đến người đã từng trên thương trường thượng mọi việc đều thuận lợi.

Nguyên chủ cũng không có gặp qua Thẩm lão gia, thân thể không tốt là một phương diện, về phương diện khác là nguyên chủ không muốn thấy.

Lâm Tiếu không khỏi nhớ tới khi đó tầm mắt ông cụ nhìn về chiếc xe của cô, thời điểm đó hỏi tên cô…… Hẳn là nhận ra tới đi.

Thẩm lão gia xót Thẩm Ly như vậy, sao có thể không biết cháu dâu của mình là ai.

Cho nên, tư liệu cùng ảnh chụp hẳn là đã xem qua.

Có lẽ đã tìm người tra qua.

Cho nên giờ phút này, Lâm Tiếu cũng không bởi vì Thẩm lão gia xuất hiện mà cảm thấy vui sướиɠ, ngược lại cảm thấy bất an.

Nguyên chủ làm ra những sự tình đó, mỗi một việc đều làm người khó chấp nhận, gả cho Thẩm Ly với mục đích không trong sạch.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, trước khi nguyên chủ gả vào Thẩm gia, cùng Thẩm Nguyên Châu đã từng có tiếp xúc.

Nguyên chủ thích Thẩm Nguyên Châu, lại thập phần si mê, nhưng Thẩm Nguyên Châu không có khả năng cưới cô ấy, vì thế cô ấy lựa chọn gả cho Thẩm Ly.

Không chỉ có được địa vị phu nhân giàu có, còn có thể thân cận với Thẩm Nguyên Châu…… Có thể nói một công đôi việc.

Thẩm lão gia mặc dù không thích Thẩm Đại Nho, nhưng đối với Thẩm Ly là thật tình yêu thương, sau khi mẹ Thẩm Ly mất liền để anh bên người tự mình dạy dỗ, chuẩn bị chờ anh sau khi trưởng thành thừa kế công ty…… Lại không nghĩ Thẩm Ly mới vừa đủ mười tám tuổi liền gặp sự cố ngoài ý muốn.

Đây là một cú sốc mà Thẩm lão gia khó chấp nhận, bệnh nặng một hồi.

Sau khi đánh Thẩm Đại Nho, tầm mắt Thẩm lão gia đảo qua mấy người trên sô pha, nhìn Thẩm Nguyên Châu, trong lòng càng thêm coi thường.

Một đứa con ngoài giá thú, chung quy không lên được bàn tiệc. Sản nghiệp của Thẩm gia nếu rơi vào tay hắn, còn không bằng mặc cho nó suy tàn.

Lúc trước, chính mình đầu óc hồ đồ mới có thể ngầm đồng ý một người như vậy kế thừa Thẩm gia!

Cuối cùng, tầm mắt ông cụ dừng ở trên người Lâm Tiếu.

Cùng với miêu tả trong tư liệu không quá giống nhau.

So với những thông tin trên đó, ông càng tin tưởng hai mắt của mình.