Chương 46

Chỉ là Mạc Tam Dạng không chịu, đến tuổi này rồi ông ta không muốn đóng vai ác, vậy nên cụ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy năm nay, không phải cụ không hay tin Mạc Trần thị bắt nạt con dâu.

Trong suy nghĩ của cụ Mạc, mẹ chồng bắt nạt con dâu, chỉ cần không xảy ra án mạng, thì cũng chẳng phải chuyện to tát lắm.

Thế như, bây giờ Mạc Trần thị muốn gieo tai họa cho dòng máu của nhà họ Mạc bọn họ, cụ là người đầu tiên không đồng ý.

Chưa chắc Giang Tiểu Mãn đã không biết những việc này.

Những người này nghĩ gì về cô, Giang Tiểu Mãn không hề bận tâm.

Bởi vì cô là Giang Tiểu Mãn, mãi mãi là Giang Tiểu Mãn.

Còn lâu bởi vì gả cho người khác, mà mất đi tên của mình, đánh mất chính mình.

“Lúc trước tôi bảo Tam Dạng bỏ cô, người như cô chỉ biết làm bại hoại gia phong nhà họ Mạc chúng ta! Hại chết con cả còn chưa đủ, con trai của thằng bé cô cũng mặc kệ. Bây giờ Phong Tử có năng lực, thằng bé nuôi cháu trai như con ruột, còn muốn đưa cháu lên thành phố học, nếu cô còn dám cản trở! Cho dù Tam Dạng không đồng ý, tôi cũng sẽ dắt tay cô về nhà mẹ đẻ ngay!”



Cụ Mạc tức giận đến mức ho khan, thím Lưu bên cạnh vội sai Mạc Linh Chi đã bị dọa sợ ngây người đi rót trà.

Mạc Viễn Sơn còn bảo cô ta: “Bảo ba cháu ra đây. Chuyện quan trọng như vậy mà nó không đến, thế thì đừng trách cụ làm chủ thay nó.”

Mạc Trần Thị bị cụ mắng đến choáng váng, nhưng bà ta vẫn phản ứng kịp.

Vỗ đùi quỳ sụp xuống, cái quần đen nhánh dính đầy bụi: “Ông trời ơi! Thế này thì ai sống được nữa! Ông muốn gϊếŧ tôi sao ông trời ơi!”

“Tôi sinh con nuôi con cho nhà họ Mạc, bây giờ nhà họ Mạc muốn bỏ tôi, ông trời ơi ông mở to mắt mà nhìn đi!”

Mạc Trần thị khóc rống lên, lúc ngắn lúc dài như là hát.

Nhưng bà ta càng kêu rên như vậy, người ta càng biết rõ bà ta đang giảng vờ, nếu lòng bà ta mà cảm thấy oan ức và sợ hãi, thì sẽ không phản ứng như vậy.

Quả nhiên, cụ Mạc tức giận chỉ vào Mạc Trần thị nói không ra lời.

Giang Tiểu Mãn đứng ở phía sau, nhìn cụ Mạc bất đắc dĩ.