Chương 4

Thử?

Thử cái rắm!

Mạc Trần thị còn không hiểu đứa con mình sinh? Nếu biết Giang Tiểu Mãn mang theo con trai treo cổ là bởi vì mình và Mạc Linh Chi, Mạc Lệ Phong tuyệt đối sẽ không nhận mình là mẹ ruột.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạc Trần thị lại rơi xuống người đứa trẻ.

Huống chi, đứa nhỏ này vẫn là......

“Đủ rồi!" Mạc Tam Dạng ở một bên vẫn không biết chen vào như thế nào xem như đã có cơ hội.

Ông cũng bị lời nói của Giang Tiểu Mãn làm cho hoảng sợ.

Nếu con dâu nửa đêm mang theo cháu trai treo cổ ở cửa nhà mình, đừng nói gạt con trai, thì toàn bộ đại đội và công xã đều sẽ biết!

Mạc Tam Dạng xô đẩy Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi rời đi, chỉ ngượng ngùng nói với Giang Tiểu Mãn: "Vợ thằng hai à, con nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi!”

Ba người kia vừa đi, Giang Tiểu Mãn liền không chịu nổi ghé vào bên giường nôn mửa.

Chấn động não...... Muốn chết ghê!

Con trai thấy Giang Tiểu Mãn như vậy, sợ tới mức nước mắt lưng tròng.



Giang Tiểu Mãn không thể nhìn thấy đứa trẻ khóc được nữa, vội vàng nằm xuống, nói với con trai: "Mẹ không sao, mẹ nằm nữa là khoẻ thôi!”

Đứa trẻ thấy Giang Tiểu Mãn nằm xuống, lúc này mới yên tâm lại co thành một đoàn, tựa vào bên người Giang Tiểu Mãn.

Nhìn đứa bé bẩn thỉu như vậy, nội tâm Giang Tiểu Mãn phức tạp.

Đây là năm 1982 mà!

Trong nguyên tác miêu tả vợ trước không nhiều lắm, nhưng thái độ mấy lần của Mạc Lệ Phong đều có thể nói rõ, anh không hề có tình cảm với vợ trước.

Kết hôn, cũng giống như tìm một người chăm sóc con của mình.

Chính xác.

Giang Tiểu Mãn mặc dù là vợ đầu của nam chính Mạc Lệ Phong, cũng không phải mẹ ruột của đứa trẻ.

Bất kể là trong sách, hay là ký ức của nguyên chủ, ngày hôm sau khi "Giang Tiểu Mãn" và Mạc Lệ Phong đăng ký kết hôn, Mạc Lệ Phong liền trở về thành phố.

Ngoại trừ tiền sinh hoạt phí mỗi tháng gửi về, "Giang Tiểu Mãn" gần như quên mất chồng mình trông như thế nào.

Mà mỗi tháng gửi về các loại phiếu và tiền, đều sẽ bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi cướp đi.