Chương 13

Gả vào bốn năm, chuyện hôm nay cũng không tính là chuyện làm khó vợ thằng hai nhất. Trước kia Mạc Viễn Sơn và nữ chủ nhiệm cũng không phải không muốn nhúng tay.

Là vợ thằng hai nhà mình cự tuyệt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Vừa rồi ông ta không nhúng tay ngăn cản, chính là đoán chắc vợ thằng hai sẽ không nói ra.

Không ngờ, quả thật không ngờ. Ông lại nhìn lầm rồi.

Giang Tiểu Mãn còn đang nói, ôm Nguyên Bảo run lẩy bẩy, hơn nữa dáng vẻ giống như tránh được nạn đói, những người xem náo nhiệt kia đều bàn tán về ba người nhà họ Mạc.

Nhất là hàng xóm bên cạnh nhà Giang Tiểu Mãn, ra vẻ đã sớm biết, khinh bỉ nhìn Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.

“Còn mấy cân mấy lượng sao? "Mạc Viễn Sơn bảo thủ thì bảo thủ, cũng rất chú trọng giáo dục.

Trong mắt ông ấy, Mạc Lệ Phong là hậu sinh có tiền đồ nhất toàn bộ đại đội, thậm chí toàn bộ công xã! Lời Mạc Lệ Phong nói, vậy tuyệt đối không sai.

Chứ đừng nói chi là liên quan đến đứa nhỏ.

Mạc Viễn Sơn trừng mắt nhìn Mạc Tam Dạng, người khác không biết, ông ấy còn không biết Mạc Tam Dạng sao?



“Tam Dạng, anh nói xem, anh có ý gì đây?”

Mạc Tam Dạng sắc mặt khó coi, việc xấu trong nhà bị lôi ra ngoài, về sau ông ta còn ngẩng đầu trong thôn thế nào?

Con gái út Mạc Linh Chi vốn rất có phân lượng trong lòng ông ta, hiện tại cũng thành phiền toái. Mà ông ta cảm thấy mình đã quan tâm đủ cho vợ thằng hai và cháu trai lại càng thêm đáng lo.

Về phần vợ ông ta Mạc Trần thị, tám trăm năm trước ông đã không trông cậy vào bà có thể làm ra chuyện tốt đẹp nào.

Mạc Tam Dạng cảm thấy mình cũng quá ủy khuất.

Ông ta chẳng làm cái gì cả, còn giúp vợ thằng hai không ít, thế mà giờ xảy ra chuyện vẫn liên luỵ đến ông ta.

"Đại đội trưởng, tôi không nói không cho vợ thằng vào thành phố..." Mạc Tam Dạng chậm rãi nói, tỏ vẻ công bằng lắm vậy.

Lời còn chưa dứt, Mạc Trần thị đã không vui.

Bà ta vội vàng ngồi xuống đất, vỗ đùi nhìn, bắt đầu tru tréo: “Ông trời ơi, mau ngó xuống mà coi. Con dâu không phụng dưỡng ba mẹ chồng mà một mình hưởng phúc.”