Chương 37

Lâm Sơ xấu hổ tức giận muốn chết.

Trước mắt nàng nói cái gì cũng vô cùng xấu hổ, cho nên dứt khoát im lặng không nói.

Nàng nhìn thoáng qua giường bên kia, tuy rằng có màn giường lụa trong suốt cách nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra Yến Minh Qua nửa tựa vào mép giường, không có nhìn sang bên này.

"Ta muốn mặc y phục, chàng đừng quay đầu." Lâm Sơ sợ hắn không cẩn thận lại đưa tầm mắt liếc sang bên này, phải đưa cái tiêm dự phòng.

Chỉ cần nghe âm thanh, Yến Minh Qua cũng có thể nghe ra một cỗ buồn bực của tiểu thê tử của hắn.

Tuy rằng lúc trước đích thật là kinh diễm, kinh hoảng lại mang theo áy náy, nhưng cảm giác được sự kháng cự cùng tức giận của nàng, đáy lòng hắn lại sinh ra vài phần bực bội mà mình cũng không nói rõ, đầu tiên liền nói ra một câu: “Nàng là thê tử của ta, có cái gì ta không thể nhìn?”

Lâm Sơ đang chuẩn bị lấy y phục thành công bởi vì những lời này của hắn mà động tác cứng đờ.

Hắn nói thật có đạo lý, thế nhưng nàng không cách nào phản bác!

Yến Minh Qua cũng ý thức được lời nói kia của mình không ổn, thay sửa đổi lời nói: “Nàng thay đi, ta không nhìn.”

Trong lòng có vài phần tức giận không hiểu là đang giận Lâm Sơ hay là đang giận mình.

Lâm Sơ giằng co trong chốc lát, nước đã hoàn toàn lạnh.

Lâm Sơ lại nhìn sang bên giường xem xét một cái, xác định Yến Minh Qua sẽ không nhìn trộm, mới run rẩy từ trong thùng tắm bò ra.

Da thịt ngâm trong nước cùng không khí lạnh lẽo lúc trước, trong nháy mắt kí©h thí©ɧ nổi lên một tầng nổi da gà.

Lâm Sơ cảm thấy tay chân mặc y phục của mình đều run rẩy, không biết là lạnh hay là bị dọa.

Không bao lâu sau, Lâm Sơ thay xong y phục, giọng nói rầu rĩ nói một câu: “Thay xong rồi.”

Lúc này Yến Minh Qua mới quay đầu lại, trong mắt vốn có chút tức giận cùng xấu hổ vào giờ khắc này đều biến thành kinh diễm.

Bộ váy này có màu sen nhạt, màu da Lâm Sơ lại đặc biệt trắng nõn, lại được tô điểm bởi màu sen nhạt này, càng có vẻ nõn nà hơn. Bởi vì là trang phục mùa đông, trong váy áo đều được khảm bông nhung, vì giữ ấm, cổ tay áo lại được buộc chặt, cái này đặc biệt khảo nghiệm thân hình, Lâm Sơ mặc vào lại tuyệt đối không lộ ra cánh tay thô ráp. Kích thước eo nàng mảnh khảnh, váy áo này vừa vặn lại thu lại đường thắt lưng cao, mặc áo ngắn cùng màu, không chỉ lộ ra đường cong eo không thể nghi ngờ, còn cho Lâm Sơ một loại ảo giác dưới ngực mình tất cả đều là chân.

Nàng không thể không cảm thán, người xưa vẫn rất có trình độ trong việc ăn mặc và thẩm mỹ.

Cổ áo của nàng có một vòng lông tơ màu trắng, dán vào cổ rất thoải mái, cũng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Y phục rất đẹp." Yến Minh Qua nói, trong tiếng nói có chút khàn.

Đối với việc nhân vật phản diện đột nhiên khen mình, a phi, khen y phục này, Lâm Sơ vẫn rất kinh ngạc, nàng suy nghĩ Yến Minh Qua có lẽ là vì giảm bớt lúng túng, liền trả lời: “Ta cũng cảm thấy không tệ.”

Nhìn mái tóc ướt sũng của mình còn đang nhỏ giọt, Lâm Sơ nói: “Ta xuống lầu để cho tiểu nhị khách điếm nâng thùng tắm ra ngoài, thuận tiện đi tìm khăn lau khô tóc.”

Yến Minh Qua hiếm thấy đáp lại Lâm Sơ một tiếng, tuy rằng chỉ là một chữ "Ừ" nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lâm Sơ cảm thấy Yến Minh Qua đêm nay có chút kỳ quái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân đi ra ngoài.

Trong nháy mắt mở cửa phòng, gió lạnh rót vào cổ áo khiến Lâm Sơ run rẩy.

Nàng đánh run đóng cửa phòng lại.

Lại không biết từ một khắc nàng xoay người ra cửa kia, đôi mắt như đầm lạnh phía sau giường vẫn gắt gao khóa chặt nàng.

Yến Minh Qua giằng co tựa vào khung giường, trước mắt lúc thì là cảnh Lâm Sơ từ trong thùng tắm bước ra, lúc thì lại là cảnh nàng mặc y phục màu sen nhạt đứng ở bên ngoài.

Hắn phiền não xoa xoa mi tâm, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Hắn nghĩ chắc mình khát nước đã lâu.

Đầu giường có một cái bàn trà, trên bàn trà có đặt trà nước.

Yến Minh Qua liên tục rót cho mình ba chén trà lạnh uống xuống, hắn dựa vào khung giường nằm trong chốc lát, nhìn dưới thân bị chăn bông che lấp của mình, sắc mặt không rõ là âm trầm hay là tức giận...

***

Lâm Sơ bảo tiểu nhị khách điếm dọn thùng tắm trong phòng xuống, lại tìm một chiếc khăn bông sạch sẽ lau khô tóc.

Tiểu nhị khách điếm ngược lại nhiệt tình để Lâm Sơ đi đến phía sau phòng bếp hong khô.

Ở cổ đại nhóm lửa đều dùng củi, có khói không nói, có đôi khi còn có thể bay ra một ít bụi vụn gì đó.

Lâm Sơ nghĩ đến mái tóc vừa gội xong của mình lập tức lại dán một lớp bụi vụn, nàng phỏng chừng sẽ phát điên, liền từ chối ý tốt của tiểu nhị, chỉ ở trong đại sảnh mượn sự ấm áp của chậu than để hong tóc.

Lúc nàng đang buồn ngủ, chợt nghe thấy một đạo tiếng đàn "Tranh ——", đang muốn hỏi trong khách điếm chẳng lẽ còn có cầm sư, chợt nghe chưởng quầy răn dạy tiểu nhị: “Vị phu nhân kia ở trong sân đánh đàn, sao lại không mang một cái chậu than đi qua?”

Tiểu nhị khách điếm với vẻ mặt ủy khuất: “Chưởng quầy, không phải ta lười nhác không đưa đi, là vị phu nhân kia không cần, ta đặt ở bên cạnh nàng, vị phu nhân kia còn nổi giận.”

Vừa nghe nói là phu nhân, không thể nghi ngờ gì Lâm Sơ liền suy đoán là Giang Vãn Tuyết.

Buổi tối, nàng đi ngang qua hậu viện khách điếm, thấy trong sân có một cây hàn mai vừa nở.

Giang Vãn Tuyết hơn nửa đêm ở đó đánh đàn làm gì? Làm phiền giấc mơ của người khác?

Lâm Sơ nghĩ không ra mạch não của nữ nhân này.

Một tiếng vừa rồi hiển nhiên là thử âm, hiện tại tiếng đàn lưu loát mới tấu ra, thê lương bi ai, uyển chuyển du dương, tựa hồ là nữ nhân như khóc như kể, không thể không nói cầm nghệ này của Giang Vãn Tuyết đích thật là tinh xảo.