Chương 32

Trong nguyên tác vào lúc này, Hoàng đế đã phái Lục hoàng tử đến biên quan, nói là làm giám quân, kỳ thật chính là cướp đầu người*, chủ tướng Khương thành vì lấy lòng Lục hoàng tử, phủ thành chủ mỗi ngày đều là cảnh ca múa mừng thái bình.

*cướp đầu người: trong chơi game sau khi những người chơi

khác chiến đấu hết mình, một người chưa từng làm gì trước đó bất ngờ xuất hiện và đánh bại kẻ thù bằng đòn cuối cùng và thu được tài nguyên chiến lợi phẩm.

Man di chính là bắt được khoảng trống này mà công thành, cuối cùng Khương thành đại bại, man di gϊếŧ đỏ mắt trực tiếp đồ thành, Yến Minh Qua lấy một dũng khí của kẻ làm quan, ở trong mấy vạn quân địch gϊếŧ ra một con đường máu, cứu Lục hoàng tử trở ra.

Từ đó về sau được Lục hoàng tử trọng dụng, hắn trở thành một thanh đao sắc bén nhất trong tay Lục hoàng tử, mũi đao chỉ tới, chưa từng có người sống.

Lão hoàng đế băng hà, hắn giúp Lục hoàng tử đoạt đích, Tân hoàng kế vị, hắn mới có thể trở về kinh thành, dựa vào long chi công vị* trở thành thần tử.

*long chi công vị: có nghĩa là một người đã đồng hành cùng hoàng đế và lập nên những chiến công quân sự vĩ đại

Nhớ tới những điều này, Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy như nhồi máu cơ tim, ai da... Nàng liền tùy tiện cướp một con ngựa, đều có thể cướp được trên đầu Hoàng đế tương lai...

Trời cao có muốn trêu đùa nàng như vậy không!

Bởi vì nàng đang xuất thần bị người đẩy một phen, mới chậm rãi đi lên bậc thang khách điếm.

Thị vệ mặc thường phục để nàng ở đại sảnh dưới lầu, hắn ta liền đi lên lầu, Lâm Sơ đoán chừng hẳn là đi bẩm báo cho Lục hoàng tử.

Quan binh một đường áp giải nàng tới không có vào nhà, chỉ canh giữ ở cửa khách điếm, có lẽ là cảm thấy nàng trốn cũng trốn không thoát.

Đúng là trốn không thoát.

Lâm Sơ đứng mệt mỏi, liền tìm cho mình một cái băng ghế ngồi xuống.

Trên bàn có đặt điểm tâm thô, nàng cũng không nhúc nhích.

Tiểu nhị trong khách điếm lại vô cùng ân cần tới pha một ấm trà.

Lâm Sơ nhìn ra tiểu nhị khách điếm này thuần túy là nhàn rỗi đến phát hoảng.

Chỉ chốc lát sau, thị vệ mặc thường phục liền xuống lầu, nói với Lâm Sơ: “Công tử muốn gặp ngươi.”

Mí mắt Lâm Sơ giật giật, trong nguyên tác, Lục hoàng tử này chính là người làm việc không theo lẽ thường, nàng cảm thấy đã có thể dự đoán được kết cục bi thảm của mình...

Thị vệ mặc thường phục dẫn Lâm Sơ lên lầu hai, rẽ một góc là tới.

Thị vệ mặc thường phục giơ tay lên trên cửa gõ hai cái: “Công tử, người đã được mang đến.”

"Vào đi." Trong âm thanh này còn có vài phần cảm giác ngây ngô của thiếu niên, nhưng phần thanh lãnh cùng tự phụ kia cách một cánh cửa đều có thể cảm giác được.

Lâm Sơ ở dưới đáy lòng yên lặng châm sáp cho mình, ai bảo lúc ấy ánh mắt mình không tốt!

Thị vệ mặc thường phục đứng ở cửa, không có ý muốn cùng đi vào.

Trong lòng Lâm Sơ có chút đập thình thịch, là một nữ nhân hiện đại tất nhiên sẽ không cảm thấy cô nam quả nữ ở chung phòng liền có cái gì, nhưng đối với cổ nhân mà nói, liên quan đến danh dự của nữ nhân, nàng không tin Lục hoàng tử sẽ không biết điểm này.

Không rõ Lục hoàng tử tính toán cái gì, Lâm Sơ đành do dự đẩy cửa phòng ra.

Liếc mắt nhìn căn phòng không chỉ có một mình Lục hoàng tử, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thoáng nhìn thấy một người nằm trên giường, thân hình kia... Rõ ràng chính là Yến Minh Qua! Lão nhân bộ dáng đại phu ở một bên đang bắt mạch, trái tim Lâm Sơ lại nhấc lên.

“Tướng công!” Nàng bước nhanh vào phòng, tất cả lo lắng và bất an trong lòng muốn nổ tung, biến thành một loại cảm xúc nặng trịch, giống như sương mù tuôn trào, sau đó hun đến mắt có chút đau.

"Điện... Trước mặt Công tử, chớ có ồn ào!” Một người trắng trẻo mập mạp thấp giọng trách Lâm Sơ một câu, trên mặt như bột mì mang theo một loại cao ngạo ngây thơ, làm cho người ta không cảm thấy ông ta hung ác, ngược lại có vài phần hỉ cảm.

Lâm Sơ dùng tay áo lung tung lau ẩm ướt trong mắt một phen, lại nhìn thoáng qua gương mặt của Yến Minh Qua không có huyết sắc, mới cung kính hành lễ với Lục hoàng tử ngồi trên ghế bành: “Dân phụ lúc trước vì cứu tướng công, dưới tình thế cấp bách mượn ngựa của đại nhân, còn hại đại nhân ngã một cái..."

"Dừng dừng dừng!" Nhắc tới chuyện bị cướp ngựa, sắc mặt Thẩm Sâm tối sầm lại, trực tiếp cắt ngang lời Lâm Sơ, nâng cằm lên, nói: “Người nằm trên giường là tướng công của ngươi?”

Lúc trước ở trên đường, Thẩm Sâm vẫn mặc áo bào trắng thuần khiết, bây giờ trên người là một chiếc áo cổ thẳng màu xanh ngọc, bên hông là thắt lưng màu đen nạm phỉ thúy bảo thạch, còn treo một khối bội cá xanh, há lại còn gì cao hơn hai chữ khí phái.

Nhìn ra được là sau khi hắn ta trở về khách liền thay xiêm y.

Chuyện cướp ngựa đây là bỏ qua?

Trong lòng Lâm Sơ mừng thầm, nghe Thẩm Sâm hỏi, nàng vội vàng gật đầu: “Đúng là tướng công của dân phụ.”

Thẩm Sâm vuốt ve cằm mình, tầm mắt vòng quanh người Lâm Sơ vài vòng, ánh mắt tuy tản mạn, nhưng ý tứ hàm xúc đánh giá kỹ lại vô cùng rõ ràng.

“Hắn thế nhưng cũng lấy thê tử!” Cuối cùng Thẩm Sâm nói một câu ý tứ không rõ như vậy.

Lâm Sơ dưới ánh mắt Thẩm Sâm, hai tay nắm lấy góc áo, giống như là bộ dáng bồn chồn bất an, thật ra đáy lòng tò mò như móng vuốt của một con mèo đang gãi.

Lời này của Lục hoàng tử... Hiển nhiên hắn ta và Yến Minh Qua là quen biết cũ, đối với Yến Minh Qua còn có bộ dáng hiểu rõ rất sâu sắc...

Đầu óc Lâm Sơ lại không quen khống chế nhớ tới trong nguyên tác sau khi Lục hoàng tử đăng cơ đã "sủng nịnh" vị quyền thần Yến Minh Qua này.

Một tên bạo quân tiếu diện hổ*, một nịnh thần quyền khuynh triều dã...

*tiếu diện hổ: chủ yếu ám chỉ một người giấu dao trong nụ cười , bề ngoài thì tốt bụng nhưng trong thâm tâm lại luôn nghĩ cách loại trừ người khác.

Một hậu cung chỉ có một hoàng hậu, một người từ sau khi vợ cũ như pháo hôi chết liền không cưới nữa...

Ai nha má ơi, thật kí©h thí©ɧ!

Lâm Sơ càng nhìn Thẩm Sâm, càng cảm thấy hắn ta có thể có chân gì đó với Yến Minh Qua!

Thẩm Sâm vốn vẻ mặt tản mạn, đột nhiên bị Lâm Sơ nhìn đến cả người sợ hãi, ánh mắt của nữ nhân này làm sao vậy a!

Hắn ta ho khan hai tiếng, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh thị vệ: “Công tử, bên ngoài khách điếm có một đám tán binh.”

Khóe miệng Thẩm Sâm nhếch lên cười lạnh: “Phùng Nghiên đã ngồi không yên rồi?”

Âm thanh thị vệ có chút do dự: “Nhìn người không giống thủ hạ của Phùng tướng quân..."

Hắn ta vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến một tiếng "ầm ầm" vang to, theo sau là một tiếng chuông lớn: “Nãi nãi hùng a, cũng dám bắt cóc Yến đại ca của ta!”