Chương 24

Nàng đang xử lý con vịt mua về, không để ý đến một chấm nhỏ chui vào trong phòng bếp.

Hàn Quân Diệp quá thấp, còn chưa cao bằng cái bếp, không nhìn thấy vịt Lâm Sơ đặt trong chậu, cậu mím môi đứng trong chốc lát, vẫn lấy dũng khí kéo vạt áo Lâm Sơ.

Lâm Sơ rũ mắt, nhìn Tiểu Bánh Bao phấn điêu ngọc mài này, có vài phần ngoài ý muốn.

"Vịt đâu?" Trong mắt Hàn Quân Diệp có vài phần không yên, nhưng cũng mang theo vài phần trẻ nhỏ mới có mới lạ.

"Đặt trong chậu chứ đâu." Lâm Sơ đang bận rộn thái tỏi.

Nàng phát hiện Hàn Quân Diệp mím môi hồi lâu không lên tiếng, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại mục đích Hàn Quân Diệp đến.

Nàng lau tay lên khăn tay sạch sẽ, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Hàn Quân Diệp: "Ngươi muốn xem phải không?”

Hàn Quân Diệp dùng sức gật đầu.

Lâm Sơ liền đem vịt mới ướp nước sốt bưng xuống cho Hàn Quân Diệp xem.

Nhìn thấy một ổ kia, biểu tình của Hàn Quân Diệp quả nhiên rất ghét bỏ: “Thật khó coi.”

"Ăn ngon là được rồi." Lâm Sơ lại bắt đầu bận rộn.

"Gà so với vịt chết còn đẹp hơn." Hàn Quân Diệp có lẽ cảm thấy bên ngoài quá nhàm chán, tình nguyện đến trêu chọc ‘người đáng ghét’ là Lâm Sơ.

"Vịt con chết cũng rất đẹp."

"Mới không, vịt chết xấu muốn chết, lông cũng không có."

"Đó là bởi vì nó muốn dùng để nấu canh, vịt con còn sống giống gà con, có lông màu vàng nhạt, còn có cái miệng phẳng màu vàng nhạt."

"Vậy chẳng phải càng khó coi..."

......

Một bữa cơm được làm xong trong những lời tán gẫu với Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp.

Điều khiến Lâm Sơ bất ngờ chính là, đến giờ cơm Giang Vãn Tuyết thế nhưng còn chưa trở về.

Với tính tình cẩn thận của Giang Vãn Tuyết, không nên a.

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp chờ trái chờ phải không thấy mẫu thân trở về, dứt khoát chạy đến cửa sân ngồi chờ, ánh mắt nhỏ nhìn muốn xuyên qua, mặc cho ai thấy trong lòng đều mềm mại.

Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua bất động như núi trong phòng chính, không nhịn được hỏi: “Trước khi Hàn nương tử đi ra ngoài, không nói cho chàng một tiếng sao?”

Yến Minh Qua kinh ngạc nhíu mày một cái: “Nàng ấy cũng không phải ngươi.”

Cái gì nói là nàng ấy không phải là ngươi?

Lâm Sơ đem những lời này ở đáy lòng nhai đi nhai đi mấy lần, vẫn là như thế nào cũng cảm thấy không đúng vị.

Nàng cầm kim chỉ muốn khâu mấy bộ quần áo rách của Yến Minh Qua, bất quá vừa mới khâu xong hai mũi, Lâm Sơ nhìn đường may xiêu vẹo vẹo của mình, cảm thấy vẫn là không nên mất mặt nữa!

Nàng ngoại trừ kế thừa hoàn mỹ ký ức của nguyên chủ, không còn kế thừa tài năng khác của nguyên chủ...

Tuy rằng nói hiện tại nàng còn chưa phát hiện nguyên chủ có tài năng gì khác...

Lâm Sơ thu hồi kim chỉ, xoa xoa cổ đau nhức do ngồi lâu, nhịn không được nhỏ giọng ầm ĩ: “Mới ngồi một lát đã mỏi cổ.”

Nói xong câu này, nàng tựa hồ lại ý thức được, Yến Minh Qua từ khi bị thương đến bây giờ, vẫn nằm trên giường, có thể hay không cơ bắp teo tóp cái gì đó hay không?

Đương nhiên cơ bắp teo tóp cái gì đó, cổ nhân nghe không hiểu, Lâm Sơ đành phải thay đổi cách hỏi uyển chuyển: “Tướng công, chàng nằm trên giường lâu có thể đau lưng đau eo hay không?”

Đôi mắt đen mát lạnh của Yến Minh Qua nhìn Lâm Sơ hồi lâu, mới thản nhiên nói một câu: “Ngươi muốn đến ấn cho ta sao?”

Lâm Sơ: "..."

Nam nhân thối này luôn có bản lĩnh làm cho nàng á khẩu không nói nên lời!

"Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta ăn cơm trước đi." Lâm Sơ cứng rắn vượt qua ải này.

Trong lúc chờ Giang Vãn Tuyết trở về, canh vịt lại nấu trong nồi hồi lâu, Lâm Sơ múc ra chỉ cảm thấy càng thêm thơm nồng, nàng nếm một ngụm canh, chua chua, đặc biệt khai vị ngon miệng.

Lâm Sơ múc cho Yến Minh Qua và Hàn Quân Diệp một chén.

Có lẽ là nguyên nhân có củ cải chua khai vị, Lâm Sơ phát hiện hôm nay Yến Minh Qua và Hàn Quân Diệp đều ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.

Và rồi... Cơm của nồi hấp trống rỗng.

Hàn Quân Diệp ôm bụng tròn vo liệt nửa người trên ghế ợ, Lâm Sơ còn chưa kịp thu dọn chén đũa, cửa ở sân nhỏ đã có người gõ.

Là Giang Vãn Tuyết trở về sao? Đây thật sự không đúng lúc.

Nàng ta không có cơm ăn!

Lâm Sơ đang muốn mở cửa, bụng Hàn Quân Diệp thành một quả cầu lăn còn muốn nhanh hơn cậu chạy, mở cửa liền vui mừng kêu một tiếng "Mẫu thân".

Bất quá rất nhanh lại sững sờ tại chỗ.

Trong lòng Lâm Sơ nghi hoặc, vừa định ra ngoài xem một chút, cửa sân nhỏ đã bị người hoàn toàn mở ra.

Một nam nhân thân hình gầy gò ôm Hàn Quân Diệp đứng ở cửa sân, nam nhân mặc một bộ áo bào trắng, bên ngoài khoác áo choàng trắng, toàn thân chỉ có đôi giày Hành Vân là màu đen. Dung mạo của hắn ta cùng Hàn Quân Diệp có bảy phần giống nhau, không khó đoán được thân phận của hắn ta. Chỉ là quá mức gầy gò làm cho đường nét trên mặt hắn ta càng lúc càng rõ ràng, đặc điểm của ngũ quan người Tây Vực càng thêm tươi sáng.

Thế tử phủ Hàn Quốc công, Hàn Tử Thần.

Bộ dáng của hắn ta... Đích thật là đẹp, nhưng cũng chỉ là đẹp mà thôi, Lâm Sơ nhìn nam nhân thanh dật xuất trần trong sân, trong lòng không có rung động như khi thấy được Yến Minh Qua một thân máu bẩn.

Hàn Tử Thần có một đôi mắt quá mức thâm thúy, lúc hắn ta không chớp mắt nhìn một người, sẽ làm cho người ta bất giác đắm chìm trong đó.

Lâm Sơ nhìn Hàn Tử Thần vẫn nhìn vào trong phòng, lại nhìn Yến Minh Qua bên ngoài phòng, sao nàng lại có ảo giác hai người này thâm tình đối diện nhìn nhau?

Lâm Sơ dịch sang bên cạnh, nhường lối đi tất yếu vào ở cửa.

Hàn Tử Thần ôm Hàn Quân Diệp vào phòng, Yến Minh Qua bởi vì vẫn uống thuốc, trước giường đều quanh quẩn một cỗ vị đắng của đông y.

Hàn Tử Thần nhìn băng gạc trên người Yến Minh Qua, tầm mắt cùng tầm mắt Yến Minh Qua giao nhau, hết thảy đều không nói nên lời, cuối cùng nói ra miệng chỉ có một câu: “Yến huynh, mấy năm nay, huynh ở quan ngoại chịu khổ rồi.”

"Có thể sống đã là hạnh phúc lớn nhất." Yến Minh Qua nhìn ánh mắt Hàn Tử Thần, lạnh lùng mà lại thâm trầm.

Hàn Tử Thần tránh ánh mắt tỉ mỉ của Yến Minh Qua, chậm rãi nói: “Kinh thành hết thảy đều tốt, hoàng hậu nương nương bệnh nặng một hồi, từ nay về sau chuyên tâm lễ Phật, không hỏi chuyện cung đình, năm đó giám trảm mọi người của Vĩnh An Hầu phủ là Trần Đình Mậu, ta cũng đã để cho hắn vào tù... Chỉ là cây mai mà huynh trồng trước đình kia, đã chết vào năm trước.”

Lâm Sơ đứng ở một bên, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, ngữ khí này của Hàn Tử Thần, như thế nào cũng giống như đang nói với Yến Minh Qua, ngươi không còn gì phải tiếc nuối, cũng không có gì để lưu luyến.

Cho nên ... Nguyên nhân thật sự khiến Yến Minh Qua gϊếŧ chết phu thê Hàn Tử Thần là, bọn họ muốn hắn chết!