Chương 17

Lâm Sơ cả kinh, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một người nằm.

Nàng đè nén tất cả suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh nói một câu: “Chính là cảm thấy Hàn nương tử là một nữ nhân yếu đuối, mang theo đứa con ngàn dặm xa cách đi tới quan ngoại này tìm trượng phu của nàng ấy, hiện giờ cũng không có nửa điểm tin tức của trượng phu nàng ấy, trong lòng nàng ấy sợ là không dễ chịu..."

Giang Vãn Tuyết tiểu đả tiểu nháo* như thế, Lâm Sơ cũng không để trong lòng, nàng đang thay đổi cách hỏi thăm tin tức về Hàn Tử Thần.

*tiểu đả tiểu nháo: một thành ngữ, ý nói hoạt động ở quy mô nhỏ.

Phụ thân của nam chính, trong nguyên tác tự nhiên là đã từng nhắc tới, thế tử Quốc công phủ Hàn Tử Thần, có danh hiệu "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song", lại chết trận trong trận chiến Khương thành, Giang Vãn Tuyết cũng sẽ chết ở chỗ này, chỉ lưu lại một Hàn Quân Diệp mang theo huyết hải thâm cừu lớn lên.

Hiện tại Giang Vãn Tuyết đã đi tới Khương Thành, Lâm Sơ đoán chừng trận chiến Khương Thành thảm thiết kia, hẳn là cũng sắp gần.

Kỳ thật Lâm Sơ càng muốn hiểu rõ chính là, trong nguyên tác nhiều lần nhắc tới, Hàn Quân Diệp tận mắt nhìn thấy Yến Minh Qua gϊếŧ chết phụ mẫu mình, trước kia Lâm Sơ cho rằng là gϊếŧ vì tình, nhân vật đại phản diện mà, không chiếm được liền hủy diệt.

Nhưng trong hiện thực, Yến Minh Qua và phu thê Hàn thị, rõ ràng giao tình không cạn, rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể để cho hắn gϊếŧ Hàn Tử Thần cùng Giang Vãn Tuyết?

Lời nói của Lâm Sơ khiến Yến Minh Qua có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện thần sắc của nàng cũng cực kỳ trịnh trọng, giống như là thật sự cực kỳ quan tâm Giang Vãn Tuyết.

Yến Minh Qua nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thu hồi ánh mắt: “Ta sẽ để cho người hỏi thăm tung tích Hàn huynh một chút.”

Chỉ một câu này, Lâm Sơ kết luận, lời Yến Minh Qua nói lúc trước đều là lừa Giang Vãn Tuyết.

Một tháng trước Hàn Tử Thần căn bản không ở chỗ hắn! Bằng không Yến Minh Qua không có khả năng không biết Hàn Tử Thần đi đâu!

Trong thư nhà của Hàn Tử Thần viết cho Giang Vãn Tuyết rốt cuộc nói cái gì, để cho Yến Minh Qua tiếp tục dệt lời nói dối này để ổn định Giang Vãn Tuyết?

Không đúng!

Lâm Sơ đột nhiên ý thức được một vấn đề khác, nàng thật cẩn thận nhìn Yến Minh Qua một cái: “Tướng công, Hàn nương tử làm sao biết chúng ta ở nơi này?”

Chính là cho dù biết bọn họ ở chỗ này, từ kinh thành đến quan ngoại, lại gặp chiến loạn, phải liều mạng không ít, một mình Giang Vãn Tuyết mang theo đứa con ra ngoài, bản thân lại là một mỹ nhân, có thể bình yên đến Khương thành... Thật sự là có chút ý vị sâu xa.

"Đàm Vân." Yến Minh Qua đột nhiên gọi tên nàng.

Lâm Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại hắn đang gọi mình, nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Bàn tay ấm áp của Yến Minh Qua nhẹ nhàng đặt sau gáy Lâm Sơ, cơ hồ là trong nháy mắt, lông tơ Lâm Sơ toàn bộ đứng lên.

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng: “Người thông minh, bình thường cũng không sống được bao lâu.”

Hàn ý từ mu bàn chân bò lên, rõ ràng đang nằm trong chăn ấm áp, Lâm Sơ lại cảm thấy cả người đều cứng ngắc đến lợi hại.

Đây là một cảnh cáo.

Nàng đã quá bất cẩn, vượt qua sợi dây an toàn để ở chung với Yến Minh Qua!

Đêm tối phảng phất cho Yến Minh Qua chất dinh dưỡng, ánh nến rõ ràng chiếu theo, ngũ quan của Yến Minh Qua có một loại yêu dị nói không nên lời.

Hắn nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn Lâm Sơ giả vờ trấn định, khóe miệng cong lên một độ cong cực nông, bàn tay phủ lên cổ Lâm Sơ chậm rãi vuốt ve lên trên. Động tác rất ôn nhu, ánh mắt lại lạnh như băng mà tàn nhẫn: “Ngươi đoán xem, ngươi còn có thể sống bao lâu đây?”

Yến Minh Qua như vậy, xa lạ mà lại cực kỳ nguy hiểm.

Mặc dù là nằm, thân thể Lâm Sơ vẫn run rẩy giống như cái sàn, nàng cắn cắn đầu lưỡi, mùi máu tươi tràn ngập vào trong khoang miệng làm cho nàng miễn cưỡng bảo trì trấn tĩnh: “Ta sẽ sống đến ngày chàng không cần ta nữa.”

Câu trả lời này không thể nghi ngờ là làm cho Yến Minh Qua cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người, đột nhiên đến gần Lâm Sơ, giống như đùa giỡn ở tai nàng hà một hơi, con ngươi nửa híp che đi thần sắc trong mắt không biết là lạnh như băng hay là trào phúng: “A, có chút ý tứ, ngươi nhu thuận đến mức..." Hắn mang theo ngón tay kén bạc vén mở vạt áo ở cổ của Lâm Sơ, sâu kín nói: “Khiến cho ta luyến tiếc gϊếŧ ngươi!”

Lâm Sơ không dám mảy may làm động tác nào, cả người cứng ngắc như tảng đá.

Cũng may ngón tay hắn chỉ di chuyển ở xương quai xanh của nàng một phen, liền thu về.

Lâm Sơ vừa thở phào nhẹ nhõm, ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt, bốn phía lập tức lâm vào bóng tối tĩnh mịch, trái tim Lâm Sơ lại nhấc lên.

Nàng giằng co hồi lâu, chỉ cảm giác được tiếng hít thở của người bên cạnh đều đều, mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

Lại đi qua Quỷ Môn Quan một lần nữa!

Tối nay được định sẵn là một đêm không ngủ!

Ngày hôm sau gà gáy lần đầu, Lâm Sơ liền mang theo quầng thâm rời giường, lúc nằm trên giường kinh hồn bạt vía không ngủ được, đứng dậy mới cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu óc cũng từng đợt trướng đau.

Lâm Sơ không rảnh bận tâm đến những thứ này, đi vào phòng bếp lo liệu điểm tâm.

Hôm nay cùng nhau ăn cơm chỉ có mẫu tử Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ vốn định đem bàn chuyển đến trong sân tiếp đón bọn họ dùng cơm, nhưng Giang Vãn Tuyết nói ra nói vào đều tỏ vẻ muốn cùng Yến Minh Qua dùng cơm.

Nếu người khác đã không ngại, Lâm Sơ cũng không ngại khó mà dọn bàn, dứt khoát bày cơm ở phòng chính.

Trong bữa cơm Giang Vãn Tuyết không tránh khỏi để cho Lâm Sơ không thoải mái, nhưng hôm nay tinh thần Lâm Sơ rất kém cỏi, căn bản không phản ứng.

Một người không bao lâu nữa sẽ chết, có thể nhảy nhót cũng bất quá chỉ là châu chấu sau thu.

Ăn điểm tâm không biết mùi vị, Lâm Sơ thỉnh thoảng dùng dư quang khóe mắt liếc Yến Minh Qua một cái, đêm qua hắn để lại cho nàng nỗi sợ hãi quá sâu, sáng nay lại giống như là thay đổi một người khác, phảng phất căn bản không nhớ rõ chuyện đêm qua.