Ta thấy thế nào? Vợ chồng son hai người muốn ngủ thì ngủ đi, ta nào dám có ý kiến gì. Đỗ Yểu Yểu điên cuồng chửi thầm.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Giai ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng, trong đầu Đỗ Yểu Yểu cấp tốc xoay chuyển:
Nếu nàng nói, không đấu vũ, trực tiếp để Thẩm Giai làm Hồng Ngạc một đêm, phỏng chừng Thẩm Giai có thể làm nàng chịu không nổi.*
(Ở đây tác giả xài thành ngữ “吃不了兜着走” Hán Việt: chī bù liǎo dōu zhe zǒu Định nghĩa: 1. Nó là một ẩn dụ để chỉ việc phớt lờ tình hình chung, gây rắc rối hoặc gây hậu quả bất lợi và phải tự mình gánh chịu. 2. Ban đầu nó là một phương ngữ và thành ngữ, sau khi nó lan truyền, người ta cố ý hay vô ý quên đi ý nghĩa ban đầu của nó, thay vào đó nó có nghĩa mở rộng là cảnh báo, giọng điệu đe dọa hoặc những lời nói đùa mà ai cũng biết. Nếu có vấn đề thì (anh) phải gánh chịu mọi hậu quả ”hoặc“ anh có vẻ đẹp đấy, từ nay anh để em mài từ từ ”.)
Đấu vũ? Không được. Thứ nhất, nguyên chủ là một bao cỏ ăn nhậu chơi bời, không giỏi múa hát. Thứ hai, tập tục Đại Sở bảo thủ, một người đã gả chồng múa trước mặt mọi người, ít nhiều cũng có nghĩa là mua vui cho người khác, mặt phu quân cũng không sáng sủa. Không thể so với gia tộc nhỏ như Nam Chiếu, hát nhảy được coi là bình thường.
Đỗ Yểu Yểu che miệng ho nhẹ, lại dùng cách cũ giả bộ yếu ớt, bệnh tật: “Khụ khụ…… Thần phụ thân mình không tốt, phong hàn mới vừa khỏi…… Khụ…… Chỉ sợ không thể nhận lời công chúa được……”
Nàng vốn là mảnh khảnh, vòng eo nhỏ đến nỗi nếu bị gập cũng có thể gãy. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to ho khụ khụ nổi lên hơi nước, ngưng tụ thành nước mắt ở lông mi, nhu nhược đáng thương.
Thẩm Giai biết Đỗ Yểu Yểu đang giả vờ, nhưng vẫn đau lòng, sắc mặt nhìn Hồng Ngạc không mấy hoà nhã: “Thần cần chiếu cố phu nhân, công chúa cứ tự nhiên.”
Hồng Ngạc mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng xấu hổ buồn bực, oán hận mắng: “Chỉ một con ma ốm, đáng giá cho người quý trọng như vậy?!”
“Phu nhân của thần, thần tất nhiên quý trọng, Nam Chiếu không hướng biển, công chúa không khỏi quản quá rộng.” Lời nói của Thẩm Giai nghiêm túc, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Thẩm Giai, ngươi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Ngạc đỏ lên, tay muốn chỉ vào Thẩm Giai mà mắng đã khoanh lại trong tay áo: “Thẩm Giai ngươi chờ ta, sẽ có một ngày ngươi phải cầu xin ta!”
Thái Tử Sở Chính lộ ra với đại sứ Nam Chiếu, muốn cùng Nam Chiếu ký kết quan hệ thông gia đồng minh, những người tài đức, đẹp trai dưới trướng Thái Tử, bao gồm cả Thái Tử, tùy ý để công chúa Hồng Ngạc chọn lựa.
Công chúa lấy thần tử, có thể làm chính thê, lấy Thái Tử, chỉ có thể làm trắc phi. Vợ thần tử có thể hưu, nhưng Thái Tử Phi không thể phế.
Hồng Ngạc coi trọng Thẩm Giai, ác quan nổi danh khắp nơi. Nam nhân càng khó làm, công chúa kiêu ngạo càng muốn chinh phục họ quỳ dưới váy mình.
Công chúa nổi giận đùng đùng đi mất.
“Thẩm Giai.” Đỗ Yểu Yểu nghiêm túc gọi hắn, thở dài: “Ngươi không cần vì ta mà đắc tội công chúa Hồng Ngạc, không cần đâu.”
*Mọi việc lưu một con đường, ngày sau sẽ gặp lại nhau*. Đừng nhìn hai người này hiện tại cãi nhau rôm rả, lỡ sao này tốt hơn, nàng người vợ trước này mới là nhân bánh quy —— hai bên không vừa lòng, không ai quan tam, một chút đường sống cũng không có.
(Đề cập đến mọi người nên khoan dung, để hòa hợp trong tương lai)
“Yểu Yểu, đừng sợ.” Thẩm Giai đỡ Đỗ Yểu Yểu ngồi xuống, trấn an nói: “Ta sẽ xử lí tất cả mọi việc, đừng lo.”
Mang Đỗ Yểu Yểu tham gia cung yến, vì Thẩm Giai có thích nàng, đồng thời cũng có ý lấy nàng chắn đoá hoa đào thúi Hồng Ngạc đó —— hắn vừa lòng Đỗ Yểu Yểu bây giờ, không đổi một phu nhân phiền toái.
Đỗ Yểu Yểu một chút không muỗn trộn lẫn vào hai người họ, lại không thể nói thẳng kêu Thẩm Giai đi tiếp xúc với Hồng Ngạc.