Thẩm Giai sớm đã thu được tin tức của Diệp Oánh, chưa kịp đi hỏi Đỗ Yểu Yểu, Đỗ Yểu Yểu đã phái người an bài xong.
Không biết trong hồ lô của cô nương này lại bán thuốc gì, nghĩ cái gì thì muốn cái đó. Thẩm Giai thật sự sợ nàng làm hỏng chính sự.
Biết được Thẩm Giai sẽ đến, Đỗ Yểu Yểu tỉ mỉ chuẩn bị một bàn tiệc rượu, cũng giúp Diệp Oánh trang điểm chải chuốt, dốc lòng làm mắt của Thẩm Giai sáng lên, để quên đi hết chuyện của nàng và “Bạch nguyệt quang”.
Không chỉ có như thế, Đỗ Yểu Yểu một lòng tự tổn hại, vì tác hợp Diệp Oánh và Thẩm Giai mà dốc hết toàn lực.
“Diệp cô nương, ta thật hâm mộ ngươi, người đọc sách có tài hoa, không giống ta, bụng trống trơn, muốn làm hai tay áo phu quân thêm hương cũng không thể làm.”
Trong phòng, vẻ mặt Đỗ Yểu Yểu cực kỳ hâm mộ nhìn Diệp Oánh tao nhã, động lòng người.
Chân váy đỏ nền trắng, tôn lên cái cổ thon dài của nữ tử, trang điểm nhẹ nhàng, điểm điểm châu thoa (cái trâm đính mấy cái hạt ngọc ấy), như hoa mơ trong tuyết, từ trong vẻ duyên dáng lộ ra sự cứng cỏi.
“Là hồng tụ thêm hương, Đỗ cô nương.” Diệp Oánh mở miệng sửa đúng.
Sớm đã biết Thẩm Giai cưới con gái thương hộ, Đỗ Yểu Yểu vẫn làm Diệp Oánh chấn động như cũ, hoàn toàn thất vọng.
Cô không hiểu Thẩm Giai đường đường là Trạng Nguyên, sao có thể chịu đựng một thê tử nông cạn vô tri như thế.
“Haizzz, ta sẽ không thêm hương, từ nhỏ mọi việc đều do hạ nhân làm.” Đỗ yểu làm bộ đúng lý hợp tình: “Mẹ ta nói, khi ta lớn lên, bụng tranh đua, sinh cho phu quân một nhi tử béo mập là được!”
“Sinh nam hay nữ cũng giống nhau.” Diệp Oánh nhíu mày, đối với quan niệm truyền thống này của Đỗ Yểu Yểu không quá tán đồng.
Cô là con gái duy nhất, mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng không lập gia đình, thường giáo dục: Khăn chùm không cho tu mi, nữ nhi phải tự mình cố gắng. Còn nữa, người tôn thờ sắc đẹp, có thể tốt được bao lâu.
“Nhưng ta muốn sinh nhi tử cho phu quân!” Đỗ Yểu Yểu lớn tiếng, hơi ngửa mặt, tựa hồ mang theo đắc ý.
“Ta sinh không ra nhi tử, trong lòng khó chịu, sẽ đi tìm nam nhân khác uống rượu qua đêm. Phu quân là người tốt, cũng không quản ta, mỗi tháng phát lương tháng tùy tiện để ta đi ra ngoài chơi!”
“Đúng không?” Diệp Oánh nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu ánh mắt một lời khó nói hết, thấy bộ dáng đắm chìm trong đó của nàng, thầm nghĩ thì ra là thế.
Thẩm Giai từ nhỏ kiêu ngạo, đối với đồ vật của mình có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, chỉ có không thèm để ý, mới có thể chịu đựng thê tử giống như bình hoa trang trí.
“Đúng!” Đỗ Yểu Yểu chém đinh chặt sắt, bẻ ngón tay tự nói:
“Phu quân đối ta rất tốt, nói ta thân thể yếu đuối, cơ bản chưa bao giờ chạm vào ta……”
“Cho ta tiêu xài xa xỉ, nên chìa khoá khố phòng chưa đưa cho ta……”
“Ta biết hắn là tốt với ta, muốn cho ta dưỡng thân thể ch o tốt sinh nhi tử béo tốt, về sau để tài sản trong hà để lại cho hài tử của chúng ta……”
Diệp Oánh đỡ trán, xác định là đối với ngươi tốt, chứ không phải muốn hưu ngươi?
Nàng hoàng hoa khuê nữ cũng biết, giữa phu thê mà không có không chạm vào, trong phủ chủ mẫu chấp chưởng nội trợ, quản nhà kho theo lý là phải làm.
“Ngu muội tự luyến” Đỗ gia Yểu Yểu còn đang dong dài, Diệp Oánh giơ tay ngăn lại: “Đỗ cô nương, phiền ngài xem bữa tối chuẩn bị xong chưa, ta có chút đói bụng.”
“Được” Đỗ Yểu Yểu tựa như hoàn hồn, vui mừng vỗ tay nói: “Hôm nay ta kêu phòng bếp làm một bàn đồ ăn cay rát, nói vậy phu quân nhất định thích!”
Nàng thật sự quá cao hưng, Diệp Oánh không đành lòng vạch trần, Thẩm Giai thích ngọt không thích chua, thích thanh đạm không thích cay độc!