Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính

Chương 13: Gặp bạch nguyệt quang ở hiện đại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam tử diện mạo đoan chính, mặt mày ôn nhuận, khí chất thư sinh.

Khuôn mặt này, ở trong lòng Đỗ Yểu Yểu đã miêu tả trăm ngàn lần.

Đỗ Yểu Yểu là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau khi cha mẹ sinh hạ nàng cảm tình tan vỡ, từng người một lần nữa xây dựng gia đình mới, ném nàng cho nãi nãi tuổi già nuôi nấng.

Nàng lớn lên ở nơi sơn thôn nghèo khổ, từ nhỏ cha mặc kệ mẹ không hỏi, vốn nên qua loa đọc sách nhận biết chút chữ, rồi đi ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi sống chính mình và nãi nãi, lại bởi vì thành tích của bản thân ưu dị được trường học coi trọng, nhận được sự giúp đỡ từ một vị thúc thúc hảo tâm.

Năm lớp 12, nãi nãi bị bệnh qua đời, cảm xúc của nàng chịu ảnh hưởng khiến học tập trượt xuống, thúc thúc đưa tài khoản Wechat của con ông ấy cho nàng, kêu nàng có thể thỉnh giáo những vấn đề không hiểu.

Đối phương từng là Trạng Nguyên thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học, trước mắt đang học ở *trọng điểm 985 trong nước*. Thường xuyên qua lại, dần dần quen thuộc, ngoại trừ học hành, hai người cũng sẽ tán gẫu về những đề tài khác.

( Không rõ học trường nào, theo Mị tra gg thì: Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường. Danh sách:

1. Đại học Thanh Hoa - 清华大学

2. Đại học Bắc Kinh - 北京大学

3. Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc - 中国科学技术大学

4. Đại học Phúc Đán - 复旦大学

5. Đại học quốc dân Trung Quốc - 中国人民大学

6. Đại học giao thông Thượng Hải - 上海交通大学

7. Đại học Nam Kinh - 南京大学

8. Đại học Đồng Tề - 同济大学

9. Đại học Chiết Giang - 浙江大学

10. Đại học Nam Khai - 南开大学

11. Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh - 北京航空航天大学

12. Đại học sư phạm Bắc Kinh - 北京师范大学

13. Đại học Vũ Hán - 武汉大学

14. Đại học giao thông Tây An - 西安交通大学

15. Đại học Thiên Tân - 天津大学

16. Đại học khoa kỹ Hoa Trung - 华中科技大学

17. Đại học bách khoa Bắc Kinh - 北京理工大学

18. Đại học Nam Kinh - 东南大学

19. Đại học Trung Sơn - 中山大学

20. Đại học sư phạm Hoa đông - 华东师范大学

21. Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân - 哈尔滨工业大学

22. Đại học Hạ Môn - 厦门大学

23. Đại học công nghiệp Tây Bắc - 西北工业大学

24. Đại học Trung Nam - 中南大学

25. Đại học bách khoa Đại Liên - 大连理工大学

26. Đại học Tứ Xuyên - 四川大学

27. Đại học khoa kỹ điện tử - 电子科技大学

28. Đại học bách khoa Hoa Nam - 华南理工大学

29. Đại học Cát Lâm - 吉林大学

30. Đại học Hồ Nam - 湖南大学

31. Đại học Trùng Khánh - 重庆大学

32. Đại học Sơn Đông - 山东大学

33. Đại học nông nghiệp Trung Quốc - 中国农业大学

34. Đại học hải dương Trung Quốc - 中国海洋大学

35. Đại học dân tộc trung ương - 中央民族大学

36. Đại học Đông Bắc - 东北大学

37. Đại học Lan Châu - 兰州大学

38. Đại học khoa kỹ nông lâm Tây Bắc - 西北农林科技大学

Nhiều trường quá chẳng biết học ở đâu :<<)

Chẳng hạn như sở thích, hay lý tưởng trong cuộc sống, hay…… đối tượng thầm mến.

Đêm trước ki thi đại học, anh nói: Yểu Yểu, anh ở Thanh đại chờ em. (Vừa mới không biết tên trường xong J)))

Đỗ Yểu Yểu liều sống liều chết thi đậu Thanh đại, chưa kịp cùng Trạng Nguyên ca ca đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, liền xuyên tới cuốn sách nam chủ này, trở thành thể tử pháo hôi của Thẩm Giai.

Trong sách gặp lại bạn cũ, bạn cũ còn là bạch nguyệt quang ở đáy lòng, Đỗ Yểu Yểu *tâm tình phức tạp*, lập tức trào ra hai giọt nước mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Hành Giai.

( Nguyên bản Bách cảm giao tập - 百感交集 – bǎi gǎn jiāo jí (cảm: cảm tưởng; giao: đồng thời phát sinh–> có nhiều loại cảm tình phát sinh cùng một lúc, tâm tình phức tạp))

Tống Hành Giai thấy vẻ mặt nước mắt lưng tròng này của Đỗ Yểu Yểu, tránh hiềm nghi mà dời tầm mắt đi, tiến đến trước mặt Đỗ thị, cung kính vái chào: “Mẫu thân.”

Lại gọi Nguyễn thị: “Nguyễn nương.”

Tiếp đó hướng về phía Thẩm Giai, hành lễ đồng liêu: “Thẩm đại nhân.”

Cuối cùng không lạnh không nhạt đảo qua Đỗ Yểu Yểu, gật đầu ý bảo: “Yểu biểu muội.”

Thân sơ viễn cận, trong sáng rõ ràng. Lời nói hành động lễ nghi, cẩn thận quy củ.

Tâm Đỗ Yểu Yểu chùng xuống. Vị biểu ca này chỉ có thể là cổ nhân, chỉ là có khuôn mặt tương tự anh ấy.

Nàng lại hơi hơi mong đợi, có thể đang ở trước mặt người khác, anh không dám nhận ra nàng.

Tự biết thất thố, Đỗ Yểu Yểu che giấu cúi đầu ngồi xổm xuống, muốn nhặt những mảnh vỡ nhỏ của tách trà trên mặt đất lên.

Thẩm Giai một phen đỡ lấy vòng eo nàng lui về phía sau, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí dịu dàng: “Trượt tay sao, để tỳ nữ đến dọn đi.”

Thiếu chút nữa quên mất, tiểu thư cổ đại mọi chuyện đã có người hầu hạ. Đỗ Yểu Yểu kìm nước mắt lại, nỗ lực làm như không có việc gì.

Nguyễn thị gọi hạ nhân thu thập sạch sẽ đống bừa bộn trên mặt đất.

“Biểu ca, ngày ấy Yểu Yểu say rượu, có hơi mạo phạm, thỉnh biểu ca thứ lỗi.” Đỗ Yểu Yểu y theo lời lúc trước, khom người hướng Tống Hành Giai xin lỗi.

Thần thái bình thản, đã khôi phục bình thường.

Nhưng màn ném ly thất lễ vừa nãy, mọi người cũng không có quên.

Tống Hành Giai khách khí giơ tay: “Không sao, Yểu biểu muội không cần đa lễ.”

Ánh mặt trời 12 giờ chiếu qua cửa sổ, Nguyễn thị hỏi: “Thẩm đại nhân và biểu muội có muốn lưu lại trong phủ dùng cơm trưa?”

Đỗ Yểu Yểu vừa định há mồm cự tuyệt, Thẩm Giai lại ở một bên đáp: “Cảm tạ phu nhân, vậy quấy rầy.”

Nguyễn thị ngẩn ra, nàng ấy chỉ khách sáo hỏi, không ngờ Thẩm Giai thật sự đáp ứng. Phải biết rằng, ba năm trước đây hắn bồi thê tử mới cưới, đều không muốn ở lại ăn cơm.

Đỗ thị lười trộn lẫn với đám tiểu bối, hồi viện nghỉ ngơi. Nguyễn thị kêu phòng bếp thu xếp đồ ăn giữa trưa.

Trên bàn ăn, một bên là Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai ngồi, một bên ngồi một nhà ba người Tống Hành Giai.

Tuy rằng món ăn phong phú, nhưng đối mặt với diện mạo quen thuộc của Tống Hành Giai, Đỗ Yểu Yểu chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, ngồi đống than, cộng thêm Thẩm Giai ở bên cạnh giám thị nhất cử nhất động của nàng, càng ăn không biết mùi vị gì.

“Phụ thân, nhi tử muốn ăn cá phi lê sốt sữa.” Tống lân dùng đôi chân ngắn ngũi bò vào trong vòng tay Tống Hành Giai, diễu võ dương oai trộm trừng Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu cúi đầu, chậm rì rì mà bái trong chén cơm, Nguyễn thị ngẫu nhiên cho nàng gắp đồ ăn, Thẩm Giai không thế nào động đũa, nhiều lẳng lặng xem nàng ăn.

“Để mẫu thân đút ngươi.” Tống Hành Giai ôm Tống Lân để vào trong l*иg ngực Nguyễn thị.

“Không muốn không muốn, Lân nhi muốn phụ thân đút cơ!” Tống Lân túm chặt vạt áo của Tống Hành Giai.

Tống Hành Giai bất đắc dĩ đút nó một ngụm, thả hài tử xuống, giáo huấn: “Có khách nhân ở đây, Lân nhi không thể không có quy củ!”

Tống lân nghịch ngợm thè lưỡi: “Phụ thân chỉ có thể đút hài tử và mẫu thân.” Nói xong chân ngắn nhỏ chạy đi.

Nguyễn thị thẹn thùng cười nói: “Hài tử nghịch ngợm, để Thẩm đại nhân và biểu muội chê cười rồi.”

Đỗ Yểu Yểu định khen một câu: “Rất đáng yêu”. Ngẫm lại Tống Lân trước đó mắng mình, lời nói đến bên miệng lại sửa thành: “Ta ăn no.”

Thẩm Giai ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng.

Đỗ Yểu Yểu coi như nhìn không thấy, đứng dậy nhanh nhẹn nói: “Cảm ơn biểu ca biểu tẩu khoản đãi, buổi chiều chúng ta còn có việc, cáo từ trước.”

Lôi kéo Thẩm Giai đi ra ngoài, may mắn hắn phối hợp, không nhanh không chậm mà ra phủ, một đường không nói chuyện.

Lên xe ngựa, mỗi ngươi ngồi một bên.

Thật lâu sau, Thẩm Giai mới hỏi: “Sảng không? Để phu quân nhìn bộ dáng ngươi đối với biểu ca dư tình chưa xong, Đỗ Yểu Yểu ngươi cảm thấy sảng sao?”

Ngữ khí ôn hòa lại mang theo châm chọc, khóe miệng hơi cong.

Đỗ Yểu Yểu có loại áp bách “Mưa gió sắp đến sơn mãn lâu”.( Tương tự là tình hình sẽ có những dấu hiệu và bầu không khí trước những thay đổi lớn. Bây giờ nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự căng thẳng trước một cuộc xung đột hoặc chiến tranh . Câu này xuất phát từ “ Tháp Đông thành phố Hàm Dương ” “Trời chìm trong gian đầu suối, mưa núi sắp về, gió l*иg lộng tháp”.)

Nàng cúi đầu đến cực thấp, không dám nhìn hắn, không biết giải thích cho sựu thay đổi bất thình lình đó như nào——biểu ca của nguyên thân và bạch nguyệt quang của nàng có cùng khuôn mặt, thậm chí, bản thân biểu ca chính là bạch nguyệt quang, anh ta đã cưới vợ sinh con.

“Thực xin lỗi…… Ta không phải cố ý……” Đỗ Yểu Yểu trong lòng khó chịu đến cực điểm, lại hối hận bản thân thất thố, chọc Thẩm Giai sinh khí. Tất cả hảo cảm trước đó đều bay sạch!

Nước mắt tí tách rơi xuống.

“Khóc cái gì?” Thẩm Giai nâng cằm nàng lên, đánh giá một phen, siết chặt, cười lạnh: “Nếu nhớ mãi không quên, bộ dáng hoa lê đái vũ này, hẳn nên khóc cho biểu ca ngươi xem, nói không chừng hắn mềm lòng, nạp ngươi ngươi làm bình thê đâu!”

“Không…… Ta không có……” Đỗ Yểu Yểu bị hắn niết đến sinh đau, phản bác trong tiếng khóc nức nở.

Nước mắt âm áp rơi lên tay hắn, Thẩm Giai buông ra, lạnh giọng cười nhạo: “Đỗ Yểu Yểu, ngươi tốt nhất quản được co thể của ngươi, lại có loại gièm pha này nữa, không cần kêu ta, ta Thẩm Giai ném muốn lại ném mặt đi nữa!”

Đỗ Yểu Yểu co thành một cục, nhỏ giọng xin lỗi.

Thẩm Giai không muốn để ý tới, xoay người xuống xe.

……

Trở lại trong viện, Sáu nhi không chú ý tới vẻ mặt chủ tử, vui rạo rực chào đón trước: “Đại nhân, đệm giường và chăn mới đã đưa tới, đêm nay muốn thay không?”

Đại nhân xem cũng không xem: “Lăn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »