Ngày hôm sau, Thẩm Giai cố ý hướng triều đình xin nghỉ, bồi Đỗ Yểu Yểu tới cửa để tạ lỗi Vĩnh Ninh hầu phủ.
Lần trước dựa bào giả bộ bất titnh mặt mày xám xịt được người ta nâng ra, lần này vì tìm về chút mặt mũi, Đỗ Yểu Yểu dậy sớm tỉ mỉ trang điểm một phen.
Vứt đi kiểu trang điểm đậm, làm mưa làm gió lúc trước, bây giờ nàng trang điểm phá lệ thanh lệ thoát tục.
Váy lụa màu khói, áo choàng trắng tinh, một vòng lông cáo ở viền cổ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm lấp lánh, mái tóc dài được xoã ở sau lưng, hơi hơi cúi đầu, lông mi đen dày, môi hồng răng trắng.
Giống như một đoá hoa sen mới nở.
Thẩm Giai nhìn thấy trong mắt chợt lóe mà qua kinh diễm, Đỗ Yểu Yểu làm mỹ nhân khiến tâm hư vinh tâm nho nhỏ được thỏa mãn.
Quả nhiên —— nam nhân là động vật nhìn bằng mắt, thích tiểu bạch hoa thanh thuần vô hại.
Thẩm Giai ân cần hơn so với một khi, nhìn thấy nàng bước ra cổng lớn, liền lại đây đỡ nàng leo lên xe ngựa.
Lên xe ngựa tay cũng không buông ra, đáp lên hông nàng mà vuốt ve. Đỗ Yểu Yểu nguyện ý thuận theo hắn, dịu ngoan dựa lên vai hắn.
“Thường ngày không chịu ăn cơm sao?” Thẩm Giai một tay nắm lấy nửa bên eo nàng, khó có được quan tâm một câu.
Cơ thể này bởi vì kén ăn nên gầy, Đỗ Yểu Yểu sau khi xuyên tới lại liên tiếp gặp chuyện, lo lắng hãi hùng, ăn không ngon ngủ không yên, sao có thể yên tâm dưỡng béo.
“Ăn uống không tốt.” Nàng bình đạm đáp.
“Muốn ăn msn gì thì mới cho quản gia trong phủ, có thể mời đầu bếp bên ngoài.” Thẩm Giai nhắc nhở.
“Vâng.” Đỗ Yểu Yểu lười hàn huyên. Nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh liền đến Vĩnh Ninh hầu phủ.
Thủ vệ mở cửa ra, Ngân Diệp từ trước đến nay là người báo cáo thân phận, gã sai vặt quay đầu nhìn nhìn, nhìn một đôi bích nhân (người đẹp) bên xe ngựa vừa kinh diễm vừa hiếm lạ.
Không trách gã sai vặt hiếm lạ, ngay cả phu nhân thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ—— Nguyễn thị cũng kinh ngạc vô cùng.
Nguyễn thị là thê tử của Tống Hành Giai, là thục nữ nhà cao cửa rộng mà cô mẫu của nguyên chủ cưới về cho biểu ca.
Nguyễn thị nghe nói Thẩm Giai bồi tiểu cô (gọi em gái chồng) tới chơi, liền đi ra phủ nghênh đón. Thái Tử và Thần Vương đối phó nhau, nhưng nàng là một phụ nhân chưởng gia, nhất định phải cho Thẩm Giai đại thần nhất phẩm ba phần mặt mũi.
Nguyễn thị diện mạo tú lệ, khí chất dịu dàng, cười khanh khách nói: “Hôm nay có ngọn gió gì vậy, thế nhưng thổi cả Yểu Yểu và Thẩm tới đây, mau vào phủ đi.”
Lần duy nhất Thẩm Giai bồi Đỗ Yểu Yểu tới cửa, là sau khi thành hôn ba năm trước đây, tượng trưng bồi nhà gái đến nhà cô mẫu một chuyến.
Lần này rõ ràng bất đồng. Không nói đến bề ngoài Đỗ Yểu Yểu thay đổi, riêng thái độ của Thẩm Giai, cũng đủ ý vị sâu xa.
Thê tử câu dẫn biểu ca, đặt lên người nam nhân nào không phải gièm pha kinh thiên động địa, mà Thẩm Giai thoải mái hào phóng đi đến, hiển nhiên đối này việc này không để bụng.
Hắn sánh vai đi cùng Đỗ Yểu Yểu, bước đi thong thả, khi bước lên bậc thang, nhân tiện duỗi tay đỡ nàng.
Trong lúc lơ đãng coi trọng và chiếu cố che giấu không được.
Các tỳ nữ cúi gầm mặt xuống, không ai còn dám hó hé một câu về chuyện ngày đó.
Nguyễn thị ở đằng trước dẫn đường, đột nhiên một viên đá phóng tới dưới chân Đỗ Yểu Yểu, cùng với tiếng mắng chửi trong trẻo của đứa bé:
“Đồ nữ nhân xấu xa! Không cho phép ngươi tiến vào của nhà ta, ngươi là hư nữ nhân câu dẫn phụ thân ta!”
Đỗ Yểu Yểu sửng sốt, dựa theo âm thanh nhìn lại, dưới cây hoa mai có một tiểu nam hài chừng hai tuổi đứng ở đó, đang nổi giận đùng đùng trừng nàng.
Thấy nàng nhìn lại, hài tử nhặt đá trên mặt đất, muốn ném tiếp về phía nàng.