Chương 9: Hắn sợ nàng hạ độc

Nấm tuyết, bách hợp, đậu đỏ, hạt sen nấu ra một chén chè ngon miệng, thơm phức, Thẩm Giai đảo qua nhìn một cái, rồi hỏi: “Biểu muội có chuyện gì sao?”

Hôm nay Thẩm Giai *nghỉ tắm gội*, cho nên Đỗ Yểu Yểu rèn sắt khi còn nóng, mời Lâm Thư Uyển đến.

( Tục lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日)

Lâm Thư Uyển nói: “Là Yểu Yểu mời muội tới, muốn nhờ huynh bồi tỷ ấy đi một chuyến đến hầu phủ, bên nhà mẹ đẻ của tỷ ấy thúc giục tỷ đi tới cửa xin lỗi.”

Lời nói không quá rõ ràng, nhưng Thẩm Giai có thể hiểu được. Đỗ Yểu Yểu câu dẫn Tống Hành Giai, với tình tình tính toán chi li của cô mẫu Đỗ thị, sao có thể bỏ qua như vậy.

“Cầu người khác giúp đỡ, sao nàng ấy không tự mình tới?” Thẩm Giai hỏi ngược lại.

Ngữ khí quá đương nhiên, Lâm Thư Uyển nhất thời không nói gì.

Có lẽ là mấy ngày hôm trước nhìn thấy máu của tiểu quan làm nàng sợ hãi, Thẩm Giai có chút bực bội: “Muội nói với nàng ấy, kêu làm ấy tự mình lại đây.”

“Vâng.” Lâm Thư Uyển nhận thấy được Thẩm Giai không kiên nhẫn.

“Còn có, chuyện của ta với nàng ấy, muội không cần quản quá nhiều.” Thẩm Giai lập tức bổ sung.

Trong lòng Lâm Thư Uyển hơi chua xót. Vài ngày không thấy, biểu ca có vẻ không hoàn toàn chán ghét Đỗ Yểu Yểu.

“Nếu không có việc gì, biểu ca muội đi trước.”

“Ừ.” Thẩm Giai cũng không giữ lại.



Đỗ Yểu Yểu vui vẻ chờ đợi tin vui từ Lâm Thư Uyển, kết quả lại chờ được tin tức biểu muội đi không lời từ biệt.

“Biểu tiểu thư đi từ thư phòng đại nhân ra, sắc mặt không được tốt, trực tiếp lên xe ngựa hồi phủ.” Ngân Diệp bẩm.

“A?” Đỗ Yểu Yểu kinh ngạc. Đừng nói là bởi vì giúp nàng cầu tình nên bị mắng nhá?

“Muội ấy có nhắn nhủ gì không?”

“Có” Ngân Diệp nói: “Đại nhân kêu phu nhân tự mình qua đi.”

Quan trọng nhất là không muốn đối mặt với hắn! Đỗ Yểu Yểu thở dài, lại hỏi: “Chè đưa đi đã uống chưa?”

Ngân Diệp lắc đầu.

Không nên a, Đỗ Yểu Yểu buồn bực. Trong sách Thẩm Giai có một sở thích nho nhỏ, hắn thích ăn ngọt, bình thường hỉ nộ không hiện ra mặt, sau lưng hắn lại thích như vậy.

Chắc là biết chè do nàng làm, nên hắn không muốn ăn.

Bị vợ thiếu chút nữa lụa cho, còn phải cùng vợ đi xin lỗi, cho dù là vợ trên danh nghĩa đi nữa đối với nam nhân mà nói được xem là nhục nhã. Chưa kể, hắn là quan lớn nổi danh hung ác bên ngoài.

Đã bị lục mấy năm rồi, cẩu nam nhân còn không quen sao! Thật càng ngày càng khó làm!

Đỗ Yểu Yểu ranh ma, cho đến buổi tối ánh trăng xuất hiện mới chậm rì rì ra cửa.

Thẩm Giai không ở trpng thư phòng, đi phòng ngủ ngủ. Nàng đành phải da mặt dày đi quấy rầy hắn.

Nam nhân mỗi ngày liều mạng làm việc, đêm nay thế mà sớm như vậy đã nghỉ, Đỗ Yểu Yểu không thể không hoài nghi, hắn có phải cố ý dành ra thời gian nhàn rỗi, cố ý làm nàng hay không.

Đỗ Yểu Yểu ăn mặc kín mít, mục đích đến rõ ràng, thuần khiết, tuyệt đối không có ý muốn sắc dụ.

Vẻ mặt nàng cũng vô cảm, lần trước trong thư phòng hai chân nàng mở rộng *thuỷ mạn Kim Sơn* (Nước tràn Kim Sơn), hắn thà rằng đi tắm để dập lửa cũng không cần nàng.

( mị tra gg còn thấy có một bài hát cùng tên là thuỷ mạn Kim Sơn luôn khuông biết có liên quan không, có gì mọi người coi thử xem)

Cõ lẽ, nàng không phải nữ nhân hắn muốn đè……

Vẫn nên thành thành thật thật cầu người ta giúp đỡ, xin nam chủ rộng lòng hỗ trợ.

Thẩm Giai đang nghỉ ngơi. Đỗ Yểu Yểu bước vào cửa thấy hắn mặc một thân y phục màu trắng, tóc đen hơi xoãng, dựa vào giường đọc sách.

Sườn mặt lạnh lùng, ngón tay thon dài, quả thực là mỹ nhân.

Nếu có máy ảnh, chụp đại một tấm, tùy chụp một trương, nam chính cổ trang sẽ thoát ra khỏi tranh ảnh.

Thẩm Giai nghe thấy động tĩnh, bàn tay lật sách dừng một chút, vẫn chưa lên tiếng.

Đỗ Yểu Yểu đến gần vài bước, không biết nói gì, tìm chuyện để nói: “Hôm nay ta nấu chè, ngươi uống chưa?”

“Còn chưa uống.” Thẩm Giai ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.

“À, vậy ta cho người hâm lại rồi bưng tới.” Đỗ Yểu Yểu làm bộ ra cửa, lại bổ sung, “Ta nấu suốt buổi sáng đó.”

“Được.” Thẩm Giai chậm chạp trả lời.

Một lúc sau, phòng bếp nhỏ bưng chén chè nóng hổi lên, Đỗ Yểu Yểu nhận lấy, nhấc lên nhìn trộm, quả thực còn nguyên, một miếng cũng chưa đυ.ng.

Đây chính là món chè tình yêu nàng kéo cơ thể bệnh tật này đi tỉ mỉ nấu ra, Thẩm Giai quá không cho mặt mũi, cũng không cảm kích.

Đợi lát nữa nếu hắn không uống, nàng sẽ tự xử lý, xem như ăn khuya, hừ.

Công phu mặt ngoài vẫn phải làm, Đỗ Yểu Yểu đặt chè lên mặt bàn, kêu hắn: “Có thể ăn rồi.”

Thẩm Giai bất động.

Đỗ Yểu Yểu nhìn qua, chẳng lẽ hắn sợ mùi vị không ngon? Nàng bưng chén sứ đi đến mép giường, múc một muỗng, thử hỏi: “Nếu không ngươi nếm thử một ngụm trước?”

Đôi mắt Thẩm Giai nhìn chằm chằm nàng, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, trên mặt không có biểu tình gì.

Lòng nam nhân như mò kim đáy biển. Đỗ Yểu Yểu không hiểu được, mới vừa rồi hắn đồng ý ăn chè nóng, hiện tại lại không xác định có muốn uống hay không.

“Chẳng lẽ sợ nóng quá uống không ngon sao?” Đỗ Yểu Yểu nói thầm, cúi đầu húp nửa muỗng chè, tươi mát ngon miệng, môi răng lưu hương.

Nàng thành thật nói: “Mùi vị không thay đổi nhiều, rất ngon……”

Vừa dứt lời, Thẩm Giai bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của nàng, cúi người uống nửa muỗng chè còn lại của nàng.

“Đó là của ta chưa uống xong……”, Đỗ Yểu Yểu kinh sợ. Hắn có thể không so đo hiềm khích trước đây như vậy sao, có thể cùng nàng uống chung một muỗng chè.

“Thật ngọt.” Thẩm Giai liếʍ liếʍ môi, mắt mang ý cười.

Ánh mắt hắn quá trần trụi, như thể liếʍ không phải miệng, mà là nàng. Tim Đỗ Yểu Yểu đập loạn xạ, đôi tai nóng hổi

Nam chính ngươi có biết ngươi đang câu dẫn ta không?!

Đỗ Yểu Yểu cắn môi, gương mặt nổi lên màu hồng nhạt, đưa chén sứ trong tay cho hắn: “Tự uống đi, ta vào phòng tắm.”

Thẩm Giai thong thả, ung dung tiếp nhận.

Đỗ Yểu Yểu ở trong phòng tắm dùng nước lạnh tạt lên mạnh, ép bản thân bĩnh tĩnh lại.

Đưa chè tới, ngoài mặt hắn nhận lấy, nhưng vẫn không chịu uống. Chỉ sau khi nàng nếm thử, hắn mới có hứng thú. Đằng sau vẻ tán tỉnh đó, thật ra hắn đang đề phòng nàng.

Hắn sợ nàng hạ độc!